CỮU NGUYỆT ƯNG PHI - Trang 507

Diệp Khải Nguyên đột nhiên lại cười nói:
- Đúng là ngươi tốt hơn nên ngâm mình trong nước. Từ trong nước nóng

như vậy mà bước ra, nhất định sẽ cảm lạnh đấy.

Diệp Khải Nguyên đã bỏ đi.
Dương Thiên vẫn còn đang nhắm mắt, ngâm mình trong nước. Đợi đến

lúc hơi nước nóng đã tan đi, mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệt của y, dường
như thực sự đã không còn khí lực để đứng dậy nữa. Nhưng nước đã sắp
nguội rồi, y không thể không đứng dậy. Nước trên vai y chảy xuống, hòa
lẫn những lằn máu. Máu từ đó mà chảy ra.

Vương quả phụ đã nhẹ nhàng bước vào nhìn y, ánh mắt đầy vẻ thương

xót.

Khi Dương Thiên đứng dậy khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn mà méo

xệch đi, rên rỉ:

- Bên ngoài sắp có ai xộc vào không?
Vương quả phụ lắc đầu đột nhiên hỏi:
- Ngươi tóm lại bị thương như thế nào? Tại sao sợ người khác nhìn thấy?
Dương Thiên cắn răng, không trả lời câu hỏi này. Chợt từ trên vai lột đi

một lớp da mỏng. Máu tươi chảy ướt đẫm ngực y.

Một chiếc xe ngựa lớn dừng lại ở đầu đường. Thượng Quan Tiểu Tiên

dựa vào bánh xe chờ đợi. Khi nàng nhìn thấy Diệp Khải Nguyên đi tới, vẻ
mặt được ánh thái dương chiếu ửng đỏ đẹp như hoa xuân. Nếu có ai nhìn
thấy nàng sẽ không khỏi cảm thấy mùa xuân không còn xa nữa.

Trong lòng Diệp Khải Nguyên đang băn khoăn vì chàng chợt nghĩ tới

những lời trước đây người khác miêu tả về Hoa Tiêu Nhi. Một nữ nhân mỹ
lệ như tiên nữ, lại chuyện dụ dỗ nam nhân xuống địa ngục.

Câu này nếu dùng để hình dung Thượng Quan Tiểu Tiên, có phải là hợp

lắm không?

Tiểu Tiên đang đợi hỏi:
- Chàng tìm thấy bọn họ rồi chứ?
- Ừ!
- Hai người bọn họ không bị thương à?
- Không!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.