CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 164

Mặt trăng rơi và biến mất rồi.

Một cảm nhận lướt qua chàng rằng thành phố ngoài kia đã biến thành một
biểu tượng kỳ quặc cho vũ trụ của chàng. Những tòa nhà chàng thấy đứng
trên khu đồng bằng mà người Fremen của chàng đã xóa sạch quân đoàn
Sardaukar. Mặt đất từng bị xéo nát trong các trận chiến giờ đây ngân vang
những tiếng thương mại ồn ào dồn dập.

Paul theo sát cạnh ngoài của ban công đi ra góc. Lúc này khung cảnh trước
mắt chàng là vùng ngoại ô nơi mà những kiến trúc của thành phố mất hút
trong đá và gió thổi từ sa mạc. Đền của Alia sừng sững trên nền; những tấm
treo xanh đen dọc theo các cạnh dài hai nghìn mét, phơi bày biểu tượng mặt
trăng của Muad’dib.

Mặt trăng rơi.

Paul đưa tay qua mắt và trán. Thủ đô đầy biểu tượng này đè nặng lên
chàng. Chàng khinh miệt những suy nghĩ của chính mình. Sự chao đảo của
một thế giới khác khiến chàng tức giận.

Chàng căm ghét thành phố của mình!

Cơn tức giận bắt rễ từ sự buồn chán lướt qua và sục sôi sâu bên trong
chàng, được nuôi dưỡng bởi những quyết định không thể tránh khỏi. Chàng
biết con đường chân mình phải đi. Chàng nhìn thấy nó bao lần rồi, phải
không? Thấy nó! Một lần... rất lâu trước kia, chàng đã nghĩ mình là người
phát minh ra chính quyền. Nhưng phát minh đó đã rơi lại vào những mô
hình cũ. Nó như thứ dụng cụ xấu xa với bộ nhớ bằng nhựa. Cứ tạo hình nó
theo bất cứ cách nào anh muốn, nhưng chỉ sao nhãng một chút và nó sẽ lại
quay về hình dạng ban đầu. Những thế lực nằm ngoài tầm với đang hoạt
động trong lồng ngực con người lảng tránh và chống lại chàng.

Paul nhìn ra dọc các mái nhà. Báu vật nào của cuộc đời không bó buộc nằm
dưới các mái nhà đó? Chàng thoáng thấy những khu vực lá xanh tươi, thực

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.