CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 167

Người ghola bước ra ánh sáng mặt trời chói chang. Đôi mắt kim loại lấp
lánh.

“Ngươi là Duncan Idaho hay kẻ mang tên Hayt?” Paul hỏi.

Người ghola dừng lại cách chàng hai bước. “Chúa công muốn như thế nào
hơn?”

Giọng nói mang sự thận trọng nhẹ nhàng.

“Lại trò Zensunni,” Paul nói chua chát. Ý nghĩa bên trong ý nghĩa! Một triết
gia Zensunni có thể nói hay làm gì để thay đổi chút xíu nào thứ hiện thực
đang diễn ra trước mắt họ vào phút giây này?

“Bệ hạ đang phiền não.”

Paul quay đi, nhìn đăm đăm vách đứng phía xa của Tường Chắn, thấy
những khung vòm và trụ tường do gió khắc, sự bắt chước kinh khủng của
thành phố chàng. Thiên nhiên đùa giỡn chàng!Nhìn xem ta xây được gì!
Chàng nhận ra một vết cắt ở dãy núi phía xa, nơi mà cát tràn ra từ một kẽ
nứt, và chàng nghĩ: Đó! Ngay tại đó chúng ta đã chiến đấu với quân
Sardaukar!

“Điều gì làm Bệ hạ phiền não?” người ghola hỏi.

“Thị kiến,” Paul thì thầm.

“A a a, khi người Tleilaxu thức tỉnh thần lần đầu tiên, thần đã thấy thị kiến.
Thần bồn chồn, cô đơn... không thực sự hiểu tại sao mình lại thấy cô đơn.
Không phải lúc đó. Thị kiến của thần chẳng tiết lộ gì! Người Tleilaxu nói
với thần rằng đó là sự thâm nhập thể xác mà con người và ghola đều phải
trải qua, chỉ là cơn bệnh, không hơn.”

Paul quay lại, quan sát đôi mắt của người ghola, những khối cầu thép có
hốc vô cảm đó. Đôi mắt đó thấy được những gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.