CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 169

“Đừng phô trương bệ thờ ám khói đen trước mặt ta,” Paul gầm gừ. “Ta đã
nghe đủ nhiều câu chuyện u sầu về các vị thánh thần và đấng cứu thế rồi.
Tại sao ta nên cần tới quyền năng đặc biệt để đoán trước sự suy vong của
chính mình như tất cả những người khác chứ? Bề tôi thấp kém nhất trong
bếp của ta cũng làm được điều đó.” Chàng lắc đầu. “Mặt trăng rơi!”

“Từ đầu người đã không cho trí óc mình nghỉ ngơi,” người ghola nói.

“Đó có phải là cách ngươi hủy diệt ta không?” Paul hỏi dồn. “Ngăn chặn ta
thu nhặt ý nghĩ của mình?”

“Người thu nhặt được sự hỗn loạn sao?” người ghola hỏi. “Đạo Zensunni
chúng thần vẫn nói: ‘Không thu nhặt, đó là sự thu nhặt tối hậu.’ Người có
thể tập hợp được gì nếu không tập hợp chính mình?”

“Một thị kiến tấn công ta mà ngươi vẫn nói những điều xằng bậy!” Paul
giận dữ. “Ngươi biết gì về tiên tri chứ?”

“Thần đã thấy lời tiên tri hoạt động,” người ghola nói. “Thần đã thấy những
kẻ tìm kiếm dấu hiệu và điềm báo cho vận mệnh cá nhân mình. Họ sợ
những gì họ tìm kiếm.”

“Mặt trăng rơi của ta là thật,” Paul thì thầm. Chàng thở một hơi run rẩy.
“Nó di chuyển. Nó di chuyển.”

“Con người luôn sợ hãi những gì có thể tự di chuyển,” người ghola nói.
“Người sợ quyền năng của chính mình. Mọi điều cứ mặc nhiên rơi vào đầu
Người. Khi chúng rơi ra, chúng đi đâu?”

“Ngươi an ủi ta bằng gai nhọn,” Paul gầm lên.

Ánh sáng nội tâm xuất hiện trên gương mặt người ghola. Trong một khoảng
khắc, anh ta hoàn toàn là Duncan Idaho. “Thần dành cho người thứ an ủi
thần có thể mang tới,” anh ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.