CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 227

lời lên án. Ngươi đã gây nên chuyện này! Họ đã trở thành một nền văn
minh với những kẻ quan sát và ngồi lê đôi mách mắt ráo hoảnh, những kẻ
giải quyết mọi vấn đề bằng quyền lực... và nhiều quyền lực hơn... và thậm
chí nhiều quyền lực hơn nữa - căm ghét từng biển cát ở đó.

Chân chàng đặt lên những phiến đá thô. Thị kiến chàng vẫn còn nhớ chúng.
Cánh cửa chữ nhật màu thẫm xuất hiện bên phải - đen tuyền: nhà của
Otheym. Ngôi nhà định mệnh, nơi khác với những ngôi nhà khác xung
quanh chỉ trong vai trò mà Thời gian đã chọn cho nó. Một nơi lạ lùng để
ghi dấu ấn lại trong lịch sử.

Cửa mở khi chàng gõ. Khoảng trống để lộ ra ánh sáng xanh lá cây nhạt từ
nhà ngoài. Một người lùn hé mắt nhìn ra, gương mặt già nua trên cơ thể con
trẻ, một hiện thể ma quỷ mà năng lực tiên tri chưa bao giờ thấy.

“Vậy là Ngài đã tới,” bóng ma đó nói. Người lùn bước sang bên, thái độ
không có vẻ kính sợ, chỉ hau háu một nụ cười chậm rãi. “Mời vào! Mời
vào!”

Paul do dự. Trong thị kiến không có người lùn nào, nhưng còn dư đều
chính xác. Thị kiến có thể hàm chứa những chênh lệch ấy mà vẫn giữ trọn
cú lao nguyên thủy xuống sự vô cùng. Nhưng sự khác biệt khiến chàng
dám hy vọng. Chàng liếc lại lên con phố, nhìn viên ngọc trai mịn màng là
mặt trăng lấp lánh của chàng bơi ra khỏi những khoảng tối lởm chởm. Mặt
trăng ám ảnh chàng. Nó rơi như thế nào?

“Mời vào,” người lùn cố nài.

Paul bước vào, nghe van hơi ẩm trên cửa đóng lại phía sau. Người lùn đi
qua trước chàng để dẫn đường, bàn chân khổng lồ lệt bệt trên sàn, hắn mở
cánh cửa lưới mắt cáo thanh nhã dẫn vào sân chính có mái rồi ra hiệu. “Họ
đang đợi, thưa Bệ hạ.”

Bệ hạ, Paul nghĩ. Vậy thì hắn có biết mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.