CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 230

ngày sietch, nhưng bà thấy chàng nhìn tay mình thì liền giấu chúng trong
nếp áo thụng xanh nhạt.

Paul nhớ lại tên bà - Dhuri. Cú sốc đến khi chàng nhớ về bà như một đứa
trẻ, không phải như trong thị kiến về những giây phút này. Chính sự rền rĩ
đã làm cho giọng bà góc cạnh, Paul nhủ thầm. Bà từng rền rĩ thậm chí khi
còn là con trẻ.

“Bà đã thấy ta tới đây,” Paul nói. “Nếu Stilgar chưa chấp thuận thì liệu ta
có ở đây không?” Chàng quay về Otheym. “Ta mang gánh nặng nước cho
ông, Otheym. Hãy yêu cầu ta.”

Đây là lối nói thẳng thắn của dân Fremen giữa những người anh em ở
sietch.

Otheym gật đầu run rẩy, gần như là quá mức cho cái cổ khẳng khiu đó. Ông
đưa bàn tay trái mang dấu hiệu đau gan lên, chỉ về nửa khuôn mặt bị hủy
hoại. “Thần mắc phải căn bệnh nhức nhối trên Tarahell, Usul,” ông khò
khè. “Ngay sau chiến thắng mà chúng ta tất cả đều...” Một cơn ho khiến
ông ngừng lời.

“Bộ tộc sẽ sớm thu nhận nước của ông ấy,” Dhuri nói. Bà bước về Otheym,
đặt gối đỡ sau lưng ông, giữ cho vai ông vững cho tới khi cơn ho trôi qua.
Bà không hẳn là quá già, Paul thấy vậy, nhưng vẻ mất hy vọng viền quanh
miệng và sự cay đắng hằn trong mắt bà.

“Ta sẽ cho truyền bác sĩ,” Paul nói.

Dhuri quay đi, tay đặt trên hông. “Chúng thần đã có nhân viên y tế, cũng
giỏi như bất cứ ai Người có thể truyền tới.” Bà liếc nhìn không chủ tâm về
bức tường trống bên trái.

Và nhân viên y tế thì đắt đỏ, Paul nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.