CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 271

“Ông đang chơi trò chơi nguy hiểm với tôi,” Hayt nói. “Ông nghĩ tôi không
hiểu những tư tưởng Zensunni đó sao? Ông để lại dấu vết rõ như chim
trong bùn.”

Bijaz cười khúc khích.

“Tại sao ông cười?” Hayt gặng.

“Vì tôi có răng và ước mình không có,” Bijaz cố thốt lên giữa những tiếng
khúc khích. “Không có răng thì tôi không thể nghiến răng.”

“Và giờ tôi đã biết mục tiêu của ông,” Hayt nói. “Ông nhắm vào tôi.”

“Và tôi đánh trúng quá chuẩn xác!” Bijaz nói. “Anh là mục tiêu to đùng,
sao tôi trượt được?” Hắn gật đầu như thể chỉ với mình. “Giờ tôi sẽ hát cho
anh.” Hắn cất tiếng ngân nga, giai điệu đều đều rên rỉ, ai oán, lặp đi lặp lại.

Hayt cứng người, trải qua những nỗi đau kỳ lạ lướt dọc xương sống mình.
Anh trân trối nhìn mặt người lùn, thấy đôi mắt trẻ trung trên gương mặt già
nua. Đôi mắt ở trung tâm mạng lưới những đường gồ lên trắng nhợt chạy
đến những khoảng lõm bên dưới thái dương. Cái đầu thật lớn! Mọi đường
nét đều tập trung vào cái miệng bĩu lên đang phát ra âm thanh đều đều đó.
Âm thanh khiến Hayt nghĩ tới các nghi lễ thời cổ đại, ký ức dân gian,
những lời lẽ và phong tục xưa cũ, các ý nghĩa nửa quên lãng trong tiếng thì
thầm đã mất. Điều gì đó quan trọng đang diễn ra ở đây - cuộc trình diễn
đẫm máu của tư tưởng xuyên qua Thời gian. Những tư tưởng cổ xưa rối
tung trong lời ca của người lùn. Nó giống như tia sáng chói lòa ở phía xa,
càng lúc càng tiến lại gần hơn, soi sáng sự sống qua chiều dài hàng thế kỷ.

“Ông đang làm gì tôi?” Hayt hổn hển.

“Anh là nhạc cụ tôi được dạy chơi,” Bijaz nói. “Tôi đang dạo anh. Hãy để
tôi nói cho anh tên của những kẻ phản bội trong các vị Naib. Đó là
Bikouros và Cahueit. Có Djedida, thư ký của Korba. Có Abumojandis, phụ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.