CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 285

“Hãy nhìn Tường Chắn,” nàng vừa ra lệnh vừa chỉ về phía đó. Ánh mắt
nàng dõi theo bàn tay đang chìa ra, run rẩy khi cảnh vật sụp đổ trong thị
kiến áp đảo mình - lâu đài cát bị những ngọn sóng vô hình xô đổ. Nàng đảo
mắt đi, sững sờ khi nhìn thấy gương mặt người ghola. Những đường nét đó
xô đẩy, già đi, rồi trẻ lại... già đi... trẻ lại. Anh là chính cuộc đời, khẳng
định, bất tận... Nàng quay người định bỏ chạy, nhưng bị anh nắm cổ tay trái
giữ lại.

“Thần sẽ cho gọi bác sĩ,” anh nói.

“Không! Ngươi phải để ta nhìn thấy thị kiến đó! Ta phải biết!”

“Giờ Người sẽ vào trong,” anh nói.

Nàng nhìn xuống tay anh. Nơi da thịt họ chạm nhau, nàng thấy như có
dòng điện chạy qua, vừa quyến rũ vừa đáng sợ. Nàng giật tay ra, thở hắt:
“Ngươi không thể giữ được cơn lốc!”

“Người cần chăm sóc y tế!” anh gắt lên.

“Ngươi không hiểu sao?” nàng gặng. “Thị kiến của ta không đầy đủ, chỉ là
những mảnh vỡ thôi. Nó rung rinh và giật. Ta phải nhớ tương lai. Ngươi
không hiểu sao?”

“Tương lai còn là gì nếu Người chết?” anh hỏi, nhẹ nhàng buộc nàng đi vào
khu tư thất Hoàng gia.

“Ngôn từ... ngôn từ,” nàng lẩm bẩm. “Ta không giải thích được. Điều này
là duyên cớ dẫn tới điều khác, nhưng không có nguyên nhân... không có hệ
quả. Chúng ta không thể để vũ trụ như trước được. Dù có thử thế nào, vẫn
có khoảng trống.”

“Hãy nằm xuống đây,” anh yêu cầu.

Chàng thật ngốc! nàng nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.