CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 286

Bóng râm mát mẻ ôm lấy nàng. Cơ bắp nàng râm ran như những con sâu -
cái giường chắc chắn mà nàng biết rất mong manh. Chỉ không gian là vĩnh
cửu. Mọi thứ khác đều không chắc chắn. Cái giường tràn đầy bao nhiêu cơ
thể, tất cả đều là của nàng. Thời gian trở thành cảm nhận đa phương, quá
tải. Nó không cho nàng một phản ứng đơn nhất nào để chiết ra. Nó là Thời
gian. Nó vận động. Toàn vũ trụ trôi lùi lại, tiến lên trước, nghiêng sang bên.

“Nó không có khía cạnh-vật chất nào,” nàng giải thích. “Ta không thể
xuống dưới nó hay vòng qua nó. Chẳng có nơi nào tạo được đòn bẩy.”

Rồi người người xao động quanh nàng. Nhiều người giữ tay trái nàng.
Nàng nhìn cơ thể mình chuyển động, lần theo cánh tay quanh co để ngước
lên mặt nạ lỏng của một gương mặt: Duncan Idaho! Đôi mắt anh... sai lệch,
nhưng đó là Duncan-đứa trẻ-đàn ông-thanh niên-đứa trẻ-đàn ông-thanh
niên... Từng đường nét đều thể hiện sự lo lắng cho nàng.

“Duncan, đừng sợ,” nàng thì thầm.

Anh siết tay nàng và gật đầu. “Xin hãy nằm yên,” anh nói.

Và anh nghĩ: Nàng không được chết! Nàng không được! Không người phụ
nữ họ Atreides nào phải chết!
Anh lắc đầu dữ dội. Những ý nghĩ đó chống
lại logic của mentat. Cái chết là cần thiết để sự sống có thể tiếp tục.

Người ghola yêu mình, Alia nghĩ.

Suy nghĩ ấy biến thành nền đá nàng có thể bám vào. Anh là gương mặt
quen thuộc trong căn phòng vững chắc đằng sau. Nàng nhận ra đó là một
phòng ngủ trong khu phòng của Paul.

Một người cố định, không thay đổi làm gì đó với cái ống trong họng nàng.
Nàng cố nén cơn nôn ọe.

“Chúng ta đến kịp thời,” một giọng nói cất lên và nàng nhận ra ngữ điệu
của một trong các bác sĩ Hoàng gia. “Lẽ ra anh nên gọi tôi sớm hơn.” Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.