CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 308

Giờ, trong bóng tối, Paul dụi má mình và cảm thấy nó ẩm ướt. Ai đem hơi
ẩm cho người đã khuất?
chàng tự hỏi. Đây là mặt chàng, mà cũng không
phải mặt chàng. Gió lạnh trên da ướt. Một giấc mơ mỏng manh hình thành
và vỡ vụn. Thứ đang to dần lên trong ngực chàng là gì vậy? Là thứ gì đó
chàng đã ăn ư? Cái tôi khác này mới cay đắng và ai oán làm sao khi đem
hơi ẩm cho người đã khuất. Gió lạo sạo đầy cát. Làn da hiện khô ráo này là
da chàng. Nhưng cơn run rẩy không thôi này là của ai?

Rồi họ nghe thấy tiếng than khóc từ xa sâu trong sietch. Nó lớn dần lên...
lớn dần lên...

Người ghola quay ngoắt lại trước ánh sáng chói chang đột ngột, ai đó đẩy
tung các van ngăn cửa. Trong làn ánh sáng, chàng thấy một người đàn ông
ngông nghênh cười - không! Không phải là cười mà là nhăn nhó đau
thương! Đó là một vị trung úy Fedaykin có tên Tandis. Sau anh ta, hàng
đống người xô đến, tất cả đều im lặng khi họ thấy Muad’dib.

“Chani...” Tandis lên tiếng.

“Đã mất rồi,” Paul thì thầm. “Ta đã nghe tiếng nàng gọi.”

Chàng quay về hướng sietch. Chàng biết nơi này. Đây là nơi mà chàng
không thể trốn. Thị kiến đang lao tới soi tỏ toàn đám người Fremen. Chàng
thấy Tandis, cảm nhận sự thương tiếc, nỗi sợ hãi và giận dữ của người lính
Fedaykin.

“Nàng đã đi rồi,” Paul nói.

Người ghola nghe những lời ấy từ vầng hào quang bốc lửa. Nó cháy bỏng
trong lồng ngực, xương sống, hốc đôi mắt kim loại. Anh thấy tay phải mình
dịch tới con dao ở thắt lưng. Suy nghĩ của mình trở nên lạ lùng, đứt đoạn.
Anh là con rối bị giữ chặt trong những sợi dây rủ xuống từ vầng hào quang
tồi tệ đó. Anh cử động theo mệnh lệnh và ý muốn của người khác. Những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.