CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 309

sợi dây giật tay anh, chân anh, hàm anh. Âm thanh ép ra khỏi miệng, âm
thanh kinh khiếp lặp đi lặp lại -

“Hrrak! Hraak! Hraak!”

Con dao đưa lên tấn công. Trong khoảng khắc đó, anh chiếm lại giọng
mình, hắt ra những lời gay gắt: “Chạy đi! Thiếu chủ, chạy đi!”

“Chúng ta sẽ không chạy,” Paul nói. “Chúng ta sẽ đi một cách đầy phẩm
cách. Chúng ta sẽ làm việc phải làm.”

Cơ bắp của người ghola co cứng. Anh run lên, lảo đảo.

“... việc phải làm!” Ngôn từ lăn trong trí óc như con cá to nổi lên mặt
nước. “... việc phải làm!” A, nghe giống như cố Công tước, ông của Paul.
Thiếu chủ thừa hưởng chút đặc điểm của ông. “... việc phải làm!”

Ngôn từ bắt đầu trải ra trong ý thức người ghola. Cảm nhận sống cùng một
lúc hai sinh mạng trải rộng ra trong nhận thức: Hayt/Idaho/Hayt/Idaho...
Anh trở thành chuỗi tồn tại tương đối bất động, một mình, đơn độc. Những
kỷ niệm xưa ùa vào trong đầu. Anh đánh dấu chúng, điều chỉnh chúng theo
những cách hiểu mới, tạo khởi đầu cho sự hòa hợp của nhận thức mới. Một
bản ngã mới khoác lấy hình dạng chuyên chế nội tâm nhất thời. Sự hợp
nhất mang tính đàn ông vẫn chứa đầy rối loạn tiềm ẩn, nhưng sự việc ép
anh tạm thời điều chỉnh. Thiếu chủ cần anh.

Rồi nó thành công. Anh biết mình là Duncan Idaho, nhớ mọi điều về Hayt
như thể nó được bí mật cất trữ trong anh và được mồi lên nhờ xúc tác gây
lửa. Vầng hào quang tan đi. Anh đã rũ bỏ được sự cưỡng ép của người
Tleilaxu.

“Hãy ở gần ta, Duncan,” Paul nói. “Ta cần dựa vào anh trong nhiều việc.”
Và khi Idaho vẫn tiếp tục đứng thẫn thờ: “Duncan!”

“Phải, thần là Duncan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.