CỨU TINH XỨ CÁT - Trang 313

“Coi chừng bước chân Người, Bệ hạ,” Idaho nói, đỡ chàng đi qua cổng
vào. Những tấm màn treo chạm vào mặt Paul. Idaho giật chàng dừng lại.
Paul cảm nhận căn phòng qua sự phản chiếu vào má chàng và tai chàng. Nó
là không gian có tường bằng đá ẩn sau những tấm trướng.

“Chani đâu?” Paul thì thầm.

Giọng Harah trả lời chàng. “Cô ấy ở ngay đây, Usul.”

Paul thở dài run rẩy. Chàng đã sợ cơ thể nàng đã bị chuyển tới máy chưng
cất nơi người Fremen thu hồi nước cho bộ tộc. Có phải đây là con đường
thị kiến vạch ra không? Chàng thấy bị bỏ rơi trong sự đui mù.

“Bọn trẻ?” Paul hỏi.

“Chúng cũng ở đây, Bệ hạ,” Idaho nói.

“Người có cặp sinh đôi xinh xắn, Usul,” Harah nói, “một cô nhóc và một
cậu bé. Thấy không? Chúng thần đã đặt chúng vào khoang chăm trẻ.”

Hai đứa trẻ, Paul sửng sốt nghĩ. Thị kiến chỉ nhắc tới một đứa con gái.
Chàng kéo mình ra khỏi tay Idaho, đi tới nơi Harah đã nói, vấp phải một bề
mặt cứng. Tay chàng sờ soạng nó: những đường nét siêu kính của khoang
chăm trẻ.

Ai đó nắm lấy cánh tay trái. “Usul?” Đó là Harah. Bà dẫn tay chàng vào
trong khoang. Chàng cảm thấy da thịt mềm mại. Nó ấm quá! Chàng thở
mạnh, cảm thấy xương sườn.

“Đó là con trai Người,” Harah thì thầm. Bà di chuyển tay chàng. “Và đây là
con gái Người.” Tay bà siết chặt hơn. “Usul, giờ Người thực sự mù rồi
sao?”

Chàng biết bà đang nghĩ gì. Người mù phải bị bỏ lại trong sa mạc. Bộ tộc
Fremen không mang theo gánh nặng vô dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.