Chani cử động với phong thái trẻ trung bất diệt của sức mạnh mỏng manh -
quá độc lập, quá dễ tổn thương. Có gì đó trong cách nàng cúi người trên
bình cà phê nhắc chàng nhớ lại những ngày đầu họ gặp nhau. Nàng vẫn giữ
được dáng dấp như yêu nữ với làn da sẫm màu, dường như không hề chịu
tác động của những năm tháng đã qua - chỉ trừ khi nhìn kỹ vành ngoài khóe
mắt không sắc trắng và thấy những nếp nhăn ở đó: “dấu cát”, những người
Fremen miền sa mạc vẫn gọi như vậy.
Khói phảng phất từ bình khi nàng cầm núm Hagar bằng ngọc lục bảo nhấc
nắp lên. Nhìn cách nàng đậy lại nắp, chàng biết cà phê còn chưa uống
được. Cái bình bạc có hình dạng như người phụ nữ bụng bầu đã rơi vào tay
chàng như là một ghanima, chiến lợi phẩm thu được khi chàng hạ gục
người chủ cũ trong một trận đấu tay đôi. Jamis, đó là tên anh ta... Jamis.
Cái chết đã dành cho anh ta sự bất tử mới kỳ quặc làm sao. Nếu biết rằng
cái chết chắc chắn không thể tránh được liệu Jamis có cầm thứ đó trong tay
không?
Chani bày chén ra: gốm xanh tụ hội dưới cái bình lớn như đám người hầu.
Có ba cái: mỗi chén dành cho một người uống, và cái còn lại dành cho tất
cả những chủ nhân cũ của chúng.
“Một lúc nữa thôi,” nàng nói.
Rồi nàng nhìn chàng, và Paul tự hỏi mình như thế nào trong đôi mắt ấy.
Liệu chàng có còn là gã ngoại bang kỳ cục, mảnh dẻ và dẻo dai nhưng bủng
nước nếu so với người Fremen? Liệu chàng có còn giữ được những gì
thuộc về cái tên Usul mà bộ tộc đặt cho, con người đã ở cùng nàng trong
“tau Fremen” khi họ chạy trốn trên sa mạc?
Paul nhìn xuống cơ thể mình: bắp thịt rắn chắc, mảnh khảnh... đã có thêm
vài vết sẹo, nhưng vẫn giống hệt như xưa dù mười hai năm làm Hoàng đế
đã trôi qua. Chàng ngước lên thoáng nhìn mặt mình trong gương: mắt xanh-
trong-xanh của người Fremen, dấu hiệu nghiện hương dược; sống mũi cao
của gia tộc Atreides. Chàng nhìn đáng mặt đứa cháu đích tôn của một