DẠ KHÚC - Trang 110

khoảng sân lớn lót gạch tàu. Có lẽ ngôi nhà này xưa cũ lắm rồi. Cứ nhìn rêu
bám vào chân tường, vào tam cấp là đủ biết thời gian đã để lại dấu ấn thế
nào ở đây.
Trung thở ra, giọng hơi cường điệu:
- Mời công chúa A Muối vào ạ.
Việt Cơ liếc anh một cái thật dài rồi bước lên thềm. Bên trong, căn nhà đẹp
hơn cô tưởng nhiều. Sạch sẽ, ngăn nắp, thoáng đãng là nhận xét đầu tiên
của Cơ. Ngoài ra, căn phòng còn có vẻ ấm cúng, sang trọng, cổ kính nhờ
nhiều vật bày biện của nó.
Thật ra, phòng khách cũng chả có nhiều vật bày biện. Ngoài bộ ghế salon
bằng gỗ cẩm xà cừ đĩnh đạc nằm ở một góc ra, Cơ thấy có chiếc ghế xích
đu bằng mây kê cạnh chiếc bàn tròn nhỏ thấp, bên trên có một chiếc rổ
cũng bằng mây đựng dăm ba cuộn lên màu xanh đỏ khá vui mắt và vài
quyển tạp chí. Sát những góc tường, có những cái đôn sứ đỡ những chậu
hoa kiểng xinh xắn. Góc bên trái, sát cửa sổ được trang trí một phòng làm
việc với những kệ sách ngăn nắp, một bàn làm việc trên có một máy vi tính
và điện thoại cùng nhiều thứ sách vở linh tinh khác.
Nhà của một bác tài xế xe ôm mà như thế à? Thật là khó tin.
Tò mò, Cơ nhìn vào chiếc tủ thờ lấp lánh ánh xà cừ được trang trọng đặt
giữa nhà rồi nói:
- Có ngôi nhà thế này mà phải chạy xe ôm thì đúng là... phí.
Trung thản nhiên:
- Nhà cửa của ông bà để lại, bản thân mình dỡ cở nào cũng phải có cách tồn
tại, chớ không thể bán nhà.
Mở cửa sổ rộng ra, đủ để hương nguyệt quế bay vào thơm ngát, Trung nói:
- Ngồi chơi đi. Tôi pha trà.
Tự nhiên, Việt Cơ dè dặt:
- Không cần đâu.
Trung ân cần:
- Không trà thì cà phê vậy. Cả hai thứ lúc nào nhà tôi cũng có sẵn.
Việt Cơ buột miệng:
- Anh thuộc loại tài xế cao cấp rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.