DẠ KHÚC - Trang 111

Trung cười:
- Đâu dám. Tôi tiết kiệm mới uống cà phê ở nhà đó chứ. Được cái khung
cảnh nơi đây cũng tàm tạm, nên có cảm giác cà phê nhà ngon hơn cà phê
quán.
Rồi anh mỉm cười:
- Chờ một chút nhé.
Việt Cơ bước tới ngồi xuống chiếc ghế mây và khẽ lắc cho nó đong đưa.
Khung cảnh yên tĩnh đến mức cô ao ước được ngủ một giấc không nghĩ
suy, mộng mị và cô ước người đánh thức mình sẽ là một hoàng tử đúng
nghĩa.
Nhưng trên đời này làm gì còn hoàng tử đúng nghĩa, khi hoàng tử trong
lòng cô đã đánh rơi mặt nạ rồi. Việt Cơ nhếch môi chua chát. Nghĩ tới nỗi
đau còn mới nguyên, Cơ càng căm hận. Ý định làm cho Tiến ê chề lại nhức
nhối trong tim Cơ. Cô nhắm mắt tưởng tượng viễn cảnh Tiến dở khóc dở
cười quỳ lạy van xin tình yêu của cô.
Giọng Trung vang lên:
- Cơ thích ngồi ghế mây à?
Việt Cơ lim dim mắt:
- Tôi thích được ngủ một giấc trong khung cảnh yên bình này vô cùng.
Trung dịu dàng:
- Cứ ngủ đi. Đúng mười giờ tôi sẽ đánh thức cô dậy và đưa về tận nhà.
Nheo nheo đôi mắt sáng, Trung nói tiếp:
- Dù không phải là hoàng tử, tôi vẫn thích được đánh thức công chúa ngay
tại nhà mình.
Việt Cơ ngồi bật dậy:
- Anh sẽ không có cơ hội đâu. Tôi tới đây để bàn chuyện làm ăn chớ không
phải để cho anh tưởng tượng.
Trung ngao ngán ngồi xuống ghế salon:
- Lúc nãy, Cơ bảo xem tôi là bạn để trút hết buồn vui, giờ lại đề cập tới
chuyện làm ăn. Tôi không hiểu nổi Cơ đang tính toán vấn đề quái quỷ gì
nữa.
Chống tay dưới cằm, Cơ rành rọt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.