DẠ KHÚC - Trang 129

- Mẹ tôi là mẫu người tuyệt vời nhất.
Cơ im lặng, lòng xốn xang, xấu hổ. Rõ ràng dưới con mắt nhìn Trung, cô
chẳng đáng gờ ram nào cả.
Chớp nhoáng làm vệ sinh, Cơ ra sân ngồi. Hiếm khi nào cô rời giường
vào sáng sớm như vầy. Không khí lạnh, trong lành đẫm hương hoa làm cô
thoáng bâng khuâng. Nhưng nghĩ tới lát nữa về nhà, cô lại rầu rĩ ngồi co
lại.
Trung dắt chiếc sáu bảy ra. Thảy cho Cơ chiếc áo gió, anh hất hàm:
- Mặc vào đi, ngoài đường lạnh đó.
Việt Cơ lẳng lặng làm theo ý Trung. Anh phóng xe thật nhanh. Cơ rùng
mình vì gió.
Giọng Trung vang lên:
- Đã nghĩ ra cách nói dối để chạy tội chưa?
- Chậc! Tôi đang rối bù, anh đừng hỏi nữa.
Rồi cô ngập ngừng:
- Bắt đầu từ hôm nay, anh khỏi đưa đón tôi nữa.
Trung hơi bất ngờ:
- Sao vậy?
Việt Cơ thở hắt ra:
- Đủ chuốc phiền vào thân rồi. Tôi không dám phiêu lưu nữa đâu.
Trung im lặng. Một lát sau, Cơ mới nghe tiếng anh thoảng trong gió:
- Trò chơi nào cũng có lúc chấm dứt, huống hồ chi đây là trò chơi nguy
hiểm. Cơ không phiêu lưu nữa cũng đúng.
Hai người không nói với nhau thêm lời nào nữa. Cơ mải lo tính toán để
trả lời với ba mẹ. Trung hụt hẫng trước một tương lai không có Cơ ngày
hai buổi đi về. Trung không ngờ mình lại xúc động khi nghe cô quyết
định... thôi đưa đón đến thế.
Thật ra, khi nhận lời đưa đón Cơ, anh đã biết sẽ có ngày như hôm nay, vậy
sao còn buồn chớ?
Tới cột điện quen thuộc, Trung dừng xe lại. Việt Cơ hấp tấp nhảy xuống.
Cô nói nhỏ:
- Nhớ vái trời cho tôi đừng bị đòn nghen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.