DẠ KHÚC - Trang 134

Trung trấn tĩnh bằng một câu hỏi:
- Dạo này em thế nào?
Cơ ậm ừ:
- Cũng bình thường.
- Nghĩa là thời buồn phiền, sóng gió đã qua rồi.
Việt Cơ thở dài:
- Ba mẹ, chả ai thèm nói tới tôi. Sau buổi tối bỏ nhà đi đó, tôi trở nên hư
đốn trong mắt mọi người. Mẹ tôi buồn lắm, suốt ngày bà theo bạn bè di
chùa rồi đi làm công tác từ thiện, riêng ba tôi chỉ biết có Xuân Đào. Ông
làm như tôi không phải là con ông mới tủi chứ.
Trung ngập ngừng:
- Còn anh Văn?
Cơ chép miệng:
- Anh Hai cũng bị ba mắng như tôi. Từ con ruột, tụi tôi trở thành con ghẻ
hết rồi.
Trung phê phán:
- Lại ghanh tỵ với Xuân Đào. Xấu!
- Tại anh hỏi, chớ tôi đâu muốn nói.
Trung lảng qua chuyện khác:
- Trong lòng không vui, sao không tìm tôi?
Cơ im lặng, một lúc sau mới nói:
- Tôi thấy ngại.
Trung bật cười:
- Dè dặt, khách sáo đâu phải bản chất của em. Với tôi, em còn ngại gì
nữa?
Rồi anh ngân nga:
- "Khi buồn em hãy đến chơi nhà tôi". Em quên câu hát ấy rồi sao?
- Chính vì nhớ tôi mới không đến. Tôi sợ ngày nào đó sẽ nhận được nơi
anh một ánh mắt ghẻ lạnh.
- Em biết lo xa những chuyện đâu đâu từ bao giờ vậy?
-Từ khi quen anh đó.
Trung kêu lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.