DẠ KHÚC - Trang 135

- Thật à? Đây là vinh hạnh hay trách nhiệm mà tôi phải gánh vậy kìa.
Vừa nói, Trung vừa dừng xe trước một quán cà phê vừa mát mẻ vừa kín
đáo.
Đưa Cơ vào và chọn một bàn dưới giàn lan nở nhiều chùm bông tím,
Trung nói:
- Ở đâu thích hơn ở quán có máy lạnh nhiều.
So vai, Cơ bâng quơ bảo:
- Thích nhất là đừng gặp người quen.
- Trái đất tròn mà, ở đâu lại không có người quen. Xem ra điều Cơ thích
khó thành hiện thực rồi. Chật! Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Trong lúc Cơ chưa kịp hiểu Trung muốn nói gì, thì cô thấy Tiến ngồi gần
đó với hai người đàn ông. Anh cũng đang nhìn về phía Cơ và Trung bằng
cái nhìn tóe lửa. Phớt lờ như không quen không biết, Cơ dửng dưng quay
lưng.
Đợi Trung gọi thức uống xong, cô hỏi:
- Công việc của anh ở công ty Vĩnh Hưng dạo này thế nào?
Trung thản nhiên:
- Lính gác để sai vặt như tôi thì một ngày như mọi ngày, chẳng có gì đáng
nói.
- Buổi tối, anh vẫn chạy xe à?
- Biết sao hơn. Nghe đồn ba Cơ sắp mở một công ty cho anh Văn quản
lý. Nếu tôi được làm ở đó chắc đỡ hơn.
Việt Cơ xụ mặt:
- Nhắc tới chuyện này, tôi nhức đầu lắm.
- Sao vậy?
- Anh Văn cho rằng ba tôi quá mạo hiểm, khi muốn mở thêm một công ty
vào thời buổi khủng hoảng kinh tế cầu toàn. Thế là hai người đã mâu thuẫn
ngày càng mâu thuẫn hơn. Ba tôi chỉ nghe lời Tiến và Xuân Đào chớ đâu
nghe anh em tôi.
Trung tò mò:
- Nhưng cuối cùng thì sao?
Khuấy ly cà phê cho tan đường, Cơ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.