DẠ KHÚC - Trang 137

- Ngoài bác gái ra, không còn ai chăm sóc ông cụ sao?
- Mẹ tôi là con gái duy nhất. Bà luôn coi việc chăm sóc ngoại là bổn phận
của mình. Suốt hai mươi năm nay, bà không làm tròn bổn phận người con,
nên bây giờ bà không rời ông ngoại nửa bước.
Việt Cơ tò mò :
- Tại sao vậy?
Trung trầm giọng:
- Hồi đó, ngoại tôi không bằng lòng cho ba tôi làm rể. Thế là mẹ tôi bỏ
nhà theo ba tôi chịu sống cảnh nghèo. Từ một thiên kim tiểu thư, mẹ trở
thành một công nhân nghèo. Ngoài ngôi nhà thờ tổ tiên, ba tôi là dân tay
trắng. Vậy mà hai người đã sống thật hạnh phúc. Ba tôi qua đời cách đây
năm năm. Với mẹ tôi, đó là mất mát không gì bù đắp, dẫu bây giờ bà đã
được ông ngoại tha thứ.
Việt Cơ ngạc nhiên:
- Ủa! Vậy là ông ngoại anh từ bác gái hai mươi mấy năm nay?
Trung lặng lẽ gật đầu, Cơ le lưỡi:
- Hùm dữ còn không nỡ ăn thịt con. Sao ông ngoại anh đoạn tình dữ
vậy?
Trung ngẫm nghĩ:
- Có lẽ vì ông là người độc đoán, quen bắt người khác tuân theo lệnh
mình. Ông không biết rằng, lệnh của trái tim là khó cưỡng nhất.
Việt Cơ tủm tỉm trêu:
- Thì ra anh là đứa con của tình yêu. Ghê... Ghê ta ơi.
Trung nói:
- Tôi chỉ mong các bậc cha mẹ đừng ép uổng con cái để không còn những
người trốn theo tiếng gọi của tình yêu, nhưng suốt một đời khắc khoải nhớ
về gia đình mình như trường hợp mẹ tôi.
Việt Cơ chống tay dưới cằm:
- Khi đã thật sự yêu, người ta bất chấp tất cả?
Trung hóm hỉnh:
- Khi từ chối tình yêu, người ta còn bất chấp hơn nữa.
Việt Cơ liếc Trung một cái. Cô thừa hiểu anh chọc quê mình, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.