DẠ KHÚC - Trang 167

đánh marcara cong vút:
- Anh lại quá lời rồi. Em vẫn còn quê mùa lắm.
Bửu tủm tỉm cười khi thấy câu khiêm tốn của Đào sao... đúng thế. Quê
mùa, kệch cỡm là những gì đang thể hiện trên bản thân Đào. Tại sao ông
Danh và Văn không góp ý cho cô ta kìa? Hay là họ cũng muốn cô nổi đình
nổi đám nhất đêm nay?
Bửu chợt hỏi:
- À! Việt Cơ sắp xong chưa?
Xuân Đào cau đôi mày mỏng dính:
- Việt Cơ à? Cô ấy đi học vẫn chưa về.
- Cô ấy không dự tiệc à?
- Đương nhiên là không. Cơ rất trẻ con, lại hay phát biểu lung tung, chú
Danh ngại nó gây phiền thì mất mặt.
Bửu bồn chồn:
- Bác Danh lo xa quá. Dầu gì Cơ cũng là sinh viên, cô ấy thừa khả năng
và tư cách để tham dự buổi tiệc như vậy. Chắc tôi phải ở lại chờ bằng được
Việt Cơ. Nếu không, Trung sẽ không vui.
Xuân Đào ngạc nhiên:
- Ủa! Giám đốc Trung có biết Việt Cơ đâu mà quan tâm tới cô ấy như
thế?
Bửu ngập ngừng:
- Ông ấy muốn tất cả khách mời đều phải tham dự.
Đào gật gù:
- Thì ra thế. Ông ta độc đoán và quyền hành nhỉ.
Từ trong bước ra, ông Danh nói:
- Chúng ta đi dự được rồi.
Bửu ôn tồn:
- Bác và Đào cứ đi trước, cháu phải chờ Việt Cơ.
Ông Danh buột miệng:
- Đợi nó làm gì?
Bửu nhỏ nhẹ:
- Cơ cũng có thiệp mời mà. Cháu không mời được khách quý cho giám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.