DẠ KHÚC - Trang 169

Dream tấp vào lề. Việt Cơ hớn hở bước xuống vẫy tay với cô gái cầm lái
rồi nhí nhảnh bấm chuông.
Bửu bước đến kế bên, tằng hắng:
- Chà! Đi... mút mùa lúa chín nha.
Việt Cơ giật mình, ôm lấy ngực:
- Trời ơi! Anh làm người ta hết hồn. Sao anh ở đây vậy?
Bửu dài giọng:
- Thì chờ em từ chiều đến giờ nè. Ham chơi quên dự tiệc luôn hả?
Việt Cơ cong môi:
- Hôm trước em nói không khoái ba vụ tiệc tùng ấy rồi mà.
- Vậy em đi đâu?
- Hát karaoke với đám bạn, rồi tấp vào mấy quán bụi. Vui dễ sợ. Em biết
bữa nay có về sớm cũng chẳng có ai ở nhà. Về làm gì cho mệt chớ.
Bửu chợt hỏi:
- Sao em lại không khoái tiệc tùng vậy?
Cơ xốc cái túi thổ cẩm trên vai:
- Chỗ đó đâu phải dành cho em.
- Không đúng. Bây giờ đi với anh tới đấy thử xem nó dành cho những ai.
Việt Cơ kêu lên:
- Vào giờ này à? Thay xong quần áo đẹp chắc tiệc tàn rồi. Em không đi.
Bửu hạ giọng:
- Trung nhờ anh tới rước em đó.
Việt Cơ ngỡ ngàng:
- Anh biết Trung hở?
- Biết chớ. Nếu em không đến, hắn sẽ rất buồn.
- Tiệc đó đâu phải của Trung, buồn gì mà buồn. Anh định chọc em chắc.
Khuya rồi, anh về đi cho em vào ngủ. Đứng đây lỡ mọi người về tới, em
ngại đụng mặt lắm.
Bửu nói:
- Trung muốn dành cho em sự ngạc nhiên lớn. Em nên tới đó, dù đã
muộn.
Việt Cơ ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.