DẠ KHÚC - Trang 28

vì tình bạn cũ nên đã lén bà giúp đỡ và lo cho cuộc sống của nó.

Bà Thu thở ra nhẹ nhõm, nỗi nghi ngờ trong lòng bà đã tan biến mất.
Trong lòng bà chỉ còn lại nỗi xót xa, thương cảm cho hoàn cảnh bất hạnh
thật đáng thương của Xuân Đào. Và bà thầm công nhận ông Danh đã làm
một việc thật đúng đắn.
Xuân Đào nhịp nhịp chân theo tiếng nhạc với vẻ khoan khoái, ung dung
của một người chiến thắng. Cuối cùng, cô đã đạt được mục đích đầu tiên
của mình, đó là được ở trong nhà của gia đình ông Danh, một người bạn
thân của ba cô. Bây giờ cô đã là một thành viên trong gia đình Thành
Danh, cuộc sống được bảo đảm, ra đường có thể ngẩng mặt nhìn mọi người
thì cần gì phải sợ ai.
Cái chết của mẹ đã làm cuộc đời Đào thay đổi hoàn toàn. Đó là sự bất
hạnh hay may mắn nhỉ? Mắt Xuân Đào chợt long lên. Cô nhìn quanh căn
phòng quét vôi màu hồng nhạt, ấm áp, với đầy đủ tiện nghi, rồi nhớ tới căn
nhà tồi tàn của mình trước kia.
Nếu như phải trở về nơi đó, cô thà chết còn hơn. Cô đã quá sợ những đêm
dài, ngồi còng lưng trước máy may để may gia công quần áo rẻ tiền bỏ mối
cho các sạp ở chợ. Ngón tay cô cho đến bây giờ vẫn còn chai sần vì vải
vụn để ráp mặt gối.
Môi Đào mím lại. Không đời nào cô tiếp tục công việc đó. Không đời
nào. Trái lại, cô phải bằng mọi giá, tìm một chỗ đứng thích đáng trong xã
hội.
Nghe có tiếng gõ cửa, Xuân Đào vội nằm dài ra giường, kéo mền lên ngang
ngực và mệt nhọc lên tiếng:
- Mời vào.
Ông Danh mở cửa phòng đi vàọ. Ông mỉm cười, bước đến bên giường
Đào:
- Sao không xuống ăn cơm hả cháu?
Mắt cụp xuống buồn bã, Xuân Đào nhỏ nhẹ:
- Cháu ngại làm cả nhà ăn không ngon khi có mặt cháu.
Ông Danh lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.