DẠ KHÚC - Trang 35

- Dù như vậy, con cũng không mở lời trước đâu.
Bà Thu đứng lên:
- Tùy con. Nằm dài ở đây, nhưng tâm trí chạy lung tung thì khổ lắm. Tội
gì phải tự đày đọa mình thế chứ?
Bà Thu khép cửa phòng lại rồi, những lời bà nói vẫn còn văng vẳng bên tai
Cơ. Đúng là cô tự đày dọa và làm khổ cả Tiến.
Ngọ ngoạy hồi trên giường với bao nhiêu mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng
Việt Cơ ngồi dậy. Vuốt mái tóc ngắn cho ngay, cô bước từng bước xuống
nhà.
Dưới phòng khách mọi người đem xem tivi, và hình như không ai xem sự
thiếu vắng Cơ là quan trọng. Tiếng Xuân Đào và Tiến cười giòn khi coi
phim hoạt hình Tom và Jerry làm Việt Cơ nhức nhối. Cô ngần ngừ đứng
gần salon rồi bỏ đi một mạch ra sau, ngồi phịch xuống đá. Mắt tối sầm vì
tức, vì tủi thân, Cơ muốn hét to cho vơi đi ấm ức, nhưng cô không còn sức
nữa.
Đứng dậy hít một hơi dài, Việt Cơ đẩy cổng, bước ra đường. Đã lâu lắm
rồi, cô không lang thang thế này, giờ ngông nghênh một chút cho thanh
thản cũng tốt.
Nhưng con gái đi một mình ban đêm trên đường phố vắng thế này thì
không hay tí nào, Cơ khó chịu vì những ánh đèn và cả ánh mắt của những
người chạy xe ngược chiều rọi vào cô. Trắng trợn hơn, có cả những gã đàn
ông nham nhở hỏi cô: "Đi không?" nữa.
Hậm hực, Việt Cơ quay lại, định trở về. Ngay lúc ấy, có một chiếc honda
đời sáu bảy cũ xì xịch tới sát người cô:
- Cô về đâu? Tôi chở cho.
Việt Cơ hốt hoảng lui vào trong. Khi định thần lại, cô thấy một gã đàn ông
có đôi mắt sáng đang nhìn cô với vẻ chờ đợi. Thì ra đó là một người chạy
xe ôm. Việt Cơ chưa bao giờ ngồi xe ôm. Sao cô không thử cho biết nhỉ?
Cô ngần ngừ một chút rồi lên ngồi phía sau.
Gã chạy xe ôm hỏi:
- Cô về đâu?
Việt Cơ nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.