DẠ KHÚC - Trang 36

- Tôi có năm chục ngàn. Chú chạy đi đâu cũng được, miễn sao chở tôi về
ngay đây. Đừng vượt quá năm chục ngàn là tôi đủ tiền trả chú rồi.
Gã chạy xe ôm gật đầu:
- Chà! Nếu ngày nào cũng gặp cô thì đỡ quá.
Việt Cơ làu bàu:
- Một ngày buồn cũng đủ chết rồi, nói chi tới ngày nào cũng vậy.
Gã chạy xe ôm "ồ" lên:
- Thì ra cô đang buồn. Tôi sẽ chở cô qua những con đường vui nha?
Cô tò mò:
- Trong thành phố này, đường nào là đường vui vậy?
- Thiếu gì. Khổ nỗi "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ" chỉ sợ cô không
thấy vui thôi.
Việt Cơ hơi nhếch môi. Đang chán đời, gặp một gã mồm mép để đấu láo
cũng đỡ.
Cô nói:
- Vậy chú chở tôi đến chỗ nào khiến cho người đang buồn phải hết buồn
đi.
- Được thôi. Nhưng tôi chưa già tới muốn làm chú cô đâu.
- Ôi dào! Già trẻ gì gọi chú cũng tiện hết. Bé thì chú em, lớn thì chú anh,
già thì chú bác. Chú ở dạng chú nào nhỉ?
Gã chạy xe ôm... xạo sự:
- Tôi thuộc dạng chú trong mơ của các cô cháu.
- Vậy sao? Nhưng khi chở tôi, chú phải tỉnh, vì tôi còn yêu đời lắm.
- Nghĩ cũng lạ. Những người đang buồn ít khi yêu đời lắm. Kiểu tửng
tửng như cô chắc đang giận bồ rồi.
Việt Cơ tức tối:
- Tôi mà tửng hả?
- Nếu không, cô đâu bỏ tiền ra để ngồi trên chiếc sáu bảy cổ lỗ này mà lông
nhông khắp phố. Hay cô muốn anh chàng của cô thấy cô đang ngồi sau
lưng một gã trông cũng phong độ?
Việt Cơ phì cười vì câu nói sau cùng của gã chạy xe ôm. Lúc nãy, cô chưa
nhìn kỹ nên ngoài cái ấn tượng đôi mắt sáng ra, cô không nhớ rõ dung nhan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.