DẠ KHÚC - Trang 39

- Chỉ là một trong nhiều cách để tồn tại. Chạy xe ôm không phải là nghề
của tôi.
Định hỏi: "Vậy nghề của chú là gì?" nhưng Cơ chợt ngừng lại vì một người
đàn ông to béo tới trước mặt cô, xổ một tràng tiếng Hoa. Việt Cơ trố mắt
nhìn ông ta, trong khi gã chạy xe ôm cười lên ha hả.
Việt Cơ tức tối:
- Ổng nói gì vậy?
Gã chạy xe ôm khoát tay như bảo cô im lặng, rồi nói chuyện với lão mập.
Không hiểu đôi bên nói gì mà ông ta chỉ trỏ vào Cơ một hồi rồi mới bỏ đi.
Thấy gã xe ôm cứ tủm tỉm cười mãi, Việt Cơ bực lắm. Cô cáu kỉnh:
- Đúng là... bất lịch sự.
Đẩy dĩa há cảo còn bốc khói về phía Cơ, gã chạy xe ôm bảo:
- Giận sẽ mất ngon đấy.
Việt Cơ vênh váo:
- Ngu sao giận? Nhưng sao chú không ăn há cảo?
- Món đó đâu có no. Tôi phải cỡ cơm chiên thập cẩm mới chắc bụng.
Cơ tò mò:
- Chú chạy tới mấy giờ thì nghỉ?
- Thường thì khoảng nửa đêm.
- Có đủ sống... à không, có đủ để tồn tại không?
Gã chạy xe ôm lấp lững:
- Biết đủ thì là đủ. Nhưng lần đầu tiên tôi gặp một người khách như cô.
Nè! Đừng bỏ bùa mê thuốc lú để cướp chiếc xe sáu bảy cà tàng của tôi đó
nhé.
Việt Cơ bĩu môi rồi cười cười. Vừa lúc một bà xẫm bước tới. Cô chống ta
nghe bà ta nói, rồi nhìn gã như chờ phiên dịch.
Gã chạy xe ôm hỏi trỏng:
- Sâm bổ lượng? OK?
Cơ gật đầu. Gã chạy xe ôm đưa hai ngón tay với bà xẫm, rồi nói:
- Lúc nãy ông xì thẩu ấy hỏi tôi phải cô là A Muối, vợ thằng Ngầu Chẩy
nào đó không? Nếu phải thì hãy bảo cô trở về với chồng ngay. Báo hại tôi
phải đính chính giùm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.