DẠ KHÚC - Trang 90

- Sao lại nghĩ vậy?
- Bộ không đúng sao?
Trung vuốt mái tóc bờm xờm vì gió:
- Là đàn ông, ai cũng có trách nhiệm với gia đình. Tôi còn một bà mẹ,
tâm nguyện của tôi là làm bất cứ chuyện gì để mẹ được sung sướng.
Việt Cơ trầm trồ:
- Chú đúng là... hiếu tử.
Đẩy dĩa bột chiên thơm phức, nóng hổi về phía Cơ, Trung ân cần:
- Ở đây không có sự phô trương giả dối nào cả, hy vọng Cơ sẽ ngon
miệng. À! Phần này tôi đãi nghen. Coi như mừng tái ngộ.
Rồi anh đổi giọng:
- Mà nè! Đừng gọi tôi là chú nữa. Được không? Tôi đâu có quá "đát"
dữ vậy.
Cười tủm tỉm, Cơ lắc đầu:
- Không. Chú đây là chú... Chệt ấy.
Trung kêu lên với tất cả bất bình:
- Trời! Tôi tên là Trần Việt Trung đàng hoàng. Chệt đâu mà Chệt.
- Anh không tự giới thiệu, ai mà biết.
- Khi giới thiệu mình với một người, tôi luôn nghĩ sẽ thiết lập một mối
quan hệ tốt với họ. Việt Cơ thấy sao?
Việt Cơ đốp chát:
- Thấy anh rất mồm mép.
Trung chép miệng than:
- Chết chưa! Tôi đang thật tình đó.
Cơ hơi khiêu khích:
- Nếu vậy, chúng ta sẽ thiết lập quan hệ gì đây?
Trung thủng thỉnh hỏi:
- Cơ biết bài "Giọt nắng bên thềm" không? Trong đó có một câu "Khi
buồn em hãy đến chơi nhà tôi..." Với Cơ thì phải nói rằng: "Khi buồn, xin
hãy mau tìm tôi". Tôi thích chia sẻ với người khác.
Xuýt xoa vì ớt cay, Việt Cơ mỉa mai:
- Anh rãnh rỗi vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.