DẠ KHÚC - Trang 91

- Tất nhiên tôi không có nhiều thời gian để dành cho mọi người, nhưng
với riêng Cơ thì tôi rất sẵn sàng.
Môi bĩu ra, Cơ chua ngoa:
- Khéo tán nhỉ. Nhưng tôi không ngốc đâu.
Gật gù, Trung hỏi:
- Trái lại, Cơ thông mình và thẳng thắn. Tính của Cơ lại ngang ngược
như con trai. Đây là những ưu điểm của một người bạn, chớ không phải
của một người yêu.
Mặt Cơ xụ xuống:
- Anh muốn ám chỉ cái gì?
Trung nhấn mạnh:
- Đến cái... nỗi buồn muốn chết của Cơ. Hiếm thấy một cô gái đang yêu,
sắp cưới vì tình yêu cứ mãi than buồn, cứ mãi lang thang một mình, trong
khi người yêu chẳng biết trôi dạt về đâu, với ai.
Nhìn Trung trân trối, Việt Cơ ấp úng:
- Anh... anh...
Rồi cô làm thinh, tiếp tục ăn. Giọng Trung lại tài lanh vang lên:
- Người ta thường ngâm nga:
"Em về điểm phấn tô son lại
Ngạo nghễ nhân gian một nụ cười"
Theo ý tôi, Việt Cơ cũng nên điểm phấn tô son, nhưng không nên ngạo
nghễ nhân gian mà nên yểu điệu thục nữ cho vừa lòng anh chàng. Người
đàn ông nào chẳng thích có cô vợ dịu dàng, thùy mị chứ.
Việt Cơ phớt lờ những lời của Trung :
- Cay quá. Anh có cho uống nước không vậy?
- Đương nhiên là có. Nhưng Cơ nghĩ sao về những lời tôi vừa nói?
Vừa le lưỡi, Việt Cơ vừa lầu bầu:
- Tôi nghĩ là anh độc miệng.
Trung trầm giọng:
- Còn tôi lại nghĩ Cơ đang chối bỏ cái gì đó, nhưng nó vẫn đang xảy ra.
Mặt tái đi, Cơ đứng bật dậy:
- Chở tôi về!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.