DẠ KHÚC - Trang 93

đình mà còn luyến tiếc thời tự do của mình, nên ngông nghênh quậy một
chút không?
Ôi! Cơ không hiểu nổi. Khoảng thời gian này trong tâm trí cô là cả một
trời mâu thuẫn. Cô thấy rõ mình không vui, thậm chí bồn chồn, lo lắng
điều gì đó rất mơ hồ, dầu lúc này Tiến rất mực chiều chuộng Cơ. Cô nói
ngang, nói ngược, đòi hỏi ngông cuồng ra sao, anh cũng im lặng nghe
theo.
Khi hả hê khoe thành tích đã uốn nắn được Tiến với Thanh Hà, con bé
dám trề môi phán:
- Thằng cha Tiến như khúc gỗ kim, mày đục đẽo đã chưa suy suyển, nói
gì tới uốn nắn. Chẳng qua lão ấy đang nhường một bước để tiến lên bốn,
năm bước. Sau này mày sẽ biết đá, biết vàng.
Chẳng lẽ những lời độc địa của nhỏ Hà làm cô luôn sống trong hoang
mang?
Yêu thì phải tin tưởng vào tình yêu của người mình yêu. Với cả hai thứ,
niềm tin của Cơ nhợt nhạt, mơ hồ lắm. Nếu vậy, lẽ nào tình yêu của cô
dành cho Tiến là sự ngộ nhận?
Giọng Trung vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Cơ :
- Xong rồi. Tôi đưa Cơ về.
Ngồi sau lưng Trung, Cơ bồn chồn với nhiều câu hỏi. Cuối cùng, cô vọt
miệng:
- Anh nghĩ gì về tôi?
Trung ậm ừ:
- Tôi đã nhận xét rồi mà.
- Nhưng tôi muốn nghe cụ thể hơn.
- Muốn nghe hay cần nghe? Cần và muốn, Cơ chọn một đi.
Việt Cơ nhăn nhó:
- Anh khó khăn quá.
- Không phải. Với người tự cao, đôi lúc nên như thế mới vừa.
Việt Cơ liếm môi:
- À! Tôi cần biết người ta nghĩ thế nào về mình.
Trung dài dòng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.