DẠ KHÚC: NĂM CÂU CHUYỆN
DẠ KHÚC: NĂM CÂU CHUYỆN
VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG
VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG
Kazuo Ishiguro
Kazuo Ishiguro
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 10
Chương 10
Cả mùa xuân tôi đã ở Luân Đôn, và tổng kết lại, tuy không làm được hết
mọi thứ đã định song đấy cũng là một quãng dừng lý thú. Nhưng tuần lại
tuần trôi qua và mùa hè gần tới, cảm giác bồn chồn quen thuộc lại trở về.
Một phần trong đó là nỗi kinh sợ mơ hồ mình sẽ lại đụng phải bạn cũ hồi
đại học nào đó nữa. Mỗi lần tôi dạo quanh Camden Town, hay lục qua
những CD đằng nào cũng không đủ tiền mua trong các đại siêu thị khu
West End, đã có quá đủ người đến chào tôi, hỏi han tôi thế nào, từ thuở rời
ghế nhà trường để “kiếm tìm giàu sang và danh vọng” cho đến bây giờ.
Không phải tôi ngượng không dám kể cho họ mình đã trải qua những gì.
Chẳng qua là – trừ một số rất ít – không ai trong số họ có khả năng hiểu
được, đối với tôi tại thời điểm này, cái gì có thể tính hoặc không tính là vài
tháng “thành công”.
Như đã nói, tôi không đạt được tất cả các mục tiêu đề ra, nhưng đằng
nào thì chúng vẫn là các mục tiêu dài hạn. Và mỗi cuộc diễn thử, ngay cả
những cuộc tẻ nhạt nhất, đều là một kinh nghiệm quý báu vô chừng. Gần
như mỗi lần, tôi đều thu nhặt được điều gì đó, một điều mới mẻ về không
khí ở Luân Đôn, nếu không thì cũng về công nghiệp âm nhạc nói chung.
Một số buổi diễn thử mang dáng dấp khá chuyên nghiệp. Anh sẽ thấy
mình trong một cái nhà kho, hoặc một khu ga ra cải biên, và có một ông
bầu, mà cũng có thể là bạn gái một người trong ban, ghi tên anh, yêu cầu
anh đợi, mời anh dùng trà, trong lúc âm thanh từ chỗ ban nhạc, hết dừng rồi