DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 102

“Ôi, chúng tôi đã thu xếp xong rồi,” Tilo nói. “Chúng tôi đã tháo đồ đạc,

và thêm nữa, đấy đúng là nơi chúng tôi cần.”

“Phải, nhưng… Ôi, vấn đề là, ban nãy, khi ông bà hỏi tôi khách sạn, tôi

không biết ông bà chơi nhạc. Tôi nghĩ ông bà chắc làm nhà băng hay gì
đó.”

Cả hai phá lên cười, như tôi vừa nói đùa rất có duyên. Rồi Tilo bảo:

“Không, không, chúng tôi không làm nhà băng. Dù có nhiều lúc chúng

tôi ước gì được như thế!”

“Tôi muốn nói là,” tôi bảo, “có những khách sạn phù hợp hơn cho giới

nghệ sĩ, ông bà hiểu không. Rất khó trả lời khi người lạ nhờ giới thiệu
khách sạn, nếu như tôi chưa hiểu họ là người thế nào.”

“Anh thật tốt bụng mới lo lắng thế,” Tilo nói. “Nhưng xin anh, không

cần phải lo thêm nữa. Khách sạn ấy rất ổn. Thêm nữa, con người ta cũng
không khác nhau nhiều lắm. Nhà băng hay nhạc sĩ, chúng ta rốt cuộc đều
muốn những thứ giống nhau trong đời.”

“Anh biết không, em nghĩ không hẳn thế đâu,” Sonja nói. “Anh bạn trẻ

đây, anh thấy anh ấy không muốn làm việc ở nhà băng. Anh ấy có những
giấc mơ khác.”

“Có lẽ em nói đúng, Sonja ạ. Dù sao thì với chúng tôi nhà khách ấy là

được rồi.”

Tôi cúi người trên dây đàn, dạo thử một câu nhạc ngắn nữa cho mình, và

trong vài giây không ai nói gì. Rồi tôi hỏi: “Thế hai người chơi loại nhạc
gì?”

Tilo nhún vai. “Sonja và tôi chơi vài loại nhạc cụ khác nhau. Cả hai đều

chơi được dương cầm. Tôi khá thích clarinet. Sonja chơi vĩ cầm rất tốt, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.