DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 106

kiện gửi nó vào một trường nội trú tốt. Lần này nữa, ông bà nó lại ra tay.
Nếu không thì chúng tôi cũng không trả được từng ấy học phí. Thế nên
chúng tôi rất may.”

“Phải, chúng tôi rất may,” Sonja nói. “Ngoài chuyện Peter ghét trường

học.”

Không khí vui vẻ lúc nãy rõ ràng là đang tan đi. Cố gắng cứu vớt tình

hình, tôi nói nhanh: “Dù sao thì, có vẻ như ông bà đều rất thích công việc
của mình.”

“Ồ phải, chúng tôi rất thích công việc của mình,” Tilo nói. “Đấy là điều

quý nhất trên đời với chúng tôi. Tuy thế, chúng tôi cũng biết quý trọng một
kỳ nghỉ. Anh biết không, đây là kỳ nghỉ tử tế đầu tiên của chúng tôi từ ba
năm nay.”

Nghe thế tôi lại bắt đầu cảm thấy cực kỳ áy náy, và nghĩ đến chuyện thử

thuyết phục họ đổi khách sạn thêm lần nữa, nhưng cũng thấy làm vậy sẽ
ngớ ngẩn đến thế nào. Tôi chỉ có thể hy vọng Mụ Fraser đã bắt tay vào làm
việc. Tôi đành bảo:

“Thế này, nếu ông bà thích, tôi sẽ chơi bài hát tôi đang viết dở lúc nãy.

Bài này chưa xong, và bình thường tôi không làm thế đâu. Nhưng vì đằng
nào ông bà cũng nghe một phần rồi, tôi có thể chơi cho ông bà nghe những
gì tôi đã viết được.”

Nụ cười quay lại với Sonja. “Vâng,” bà nói, “xin anh cho chúng tôi

nghe. Bài ấy có vẻ hay quá chừng.”

Trong lúc tôi chuẩn bị chơi, họ lại chuyển tư thế, để quay mặt nhìn

xuống đồi như lúc nãy, quay lưng lại tôi. Nhưng lần này, thay vì ôm nau, họ
ngồi trên cỏ thẳng đờ đến đáng kinh ngạc, cả hai đều đưa tay lên mắt che
ánh nắng. Họ cứ như thế suốt trong lúc tôi chơi, ngồi yên như phỗng, và
cộng thêm cái bóng dài đổ xuống sau lưng mỗi người, cả hai trông như sắp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.