DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 107

đặt song đôi ở triển lãm nghệ thuật. Tôi chơi bài hát chưa hoàn thành cho
đến một đoạn dừng dở dang, và trong một lúc họ không cử động. Rồi cả hai
cũng giãn ra, và họ vỗ tay, dù có lẽ không hẳn hào hứng như lúc nãy. Tilo
đứng dậy, lúng búng vài câu khen ngợi, rồi giúp Sonja đứng lên. Chỉ đến
khi nhìn thấy tư thế họ lúc ấy anh mới có thể nhận ra họ đúng là đã trọng
tuổi rồi. Có lẽ chẳng qua là họ mệt. Biết đâu đấy, có thể họ đã đi bộ kha khá
trước khi bắt gặp tôi. Dù sao nữa, tôi cũng tháy có vẻ họ tương đối khó
khăn mới đứng dậy được.

“Anh đã đem lại cho chúng tôi một niềm vui lớn,” Tilo nói. “Bây giờ

chúng tôi là du khách, và có người chơi cho chúng tôi nghe! Đúng là một
thay đổi thú vị.”

“Tôi sẽ rất thích được nghe bài hát ấy khi nào anh xong,” Sonja nói, và

có vẻ thực sự bà nghĩ thế. “Có thể một ngày tôi sẽ nghe thấy nó trên đài.
Biết đâu được?”

“Phải,” Tilo nói, “và rồi Sonja với tôi sẽ chơi cover cho khách hàng

nghe!” Tiếng cười ha hả của ông vọng khắp không trung. Rồi ông lịch thiệp
cúi chào và nói: “Vậy là hôm nay chúng tôi mắc nợ anh ba lần. Bữa ăn
tuyệt vời. Khách sạn tuyệt hảo mà anh giới thiệu. Và buổi biểu diễn tuyệt
diệu giữa những ngọn đồi!”

Trong phút chia tay, tôi cồn cào muốn nói cho họ sự thực. Muốn thú

nhận là tôi đã cố tình đẩy họ tới nhà khách tệ nhất trong vùng, và bảo họ
nên rời đi trong khi còn kịp. Nhưng thái độ trìu mến khi họ bắt tay tôi khiến
nói ra điều đó càng khó khăn hơn. Và rồi họ đã lên đường xuống chân đồi
và tôi còn lại một mình trên ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.