DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 121

người được nghe nhạc tôi chơi, thì đấy có phải là một kết cục quá tệ? Và
còn kế hoạch tự thành lập ban nhạc riêng một ngày nào đó thì sao? Làm sao
chuyện ấy có cơ hội thành sự thực đây?

Rốt cuộc, có lẽ khoảng sáu tuần sau khi Helen đưa ra đề nghị, tôi tiện

thể nhắc qua với Bradley rằng tôi đang nghĩ lại chuyện đó. Với ông như thế
là đủ. Ông khởi động, gọi điện rồi lại thỏa thuận, quát tháo ầm ĩ và vô cùng
kích động. Phải nói công bằng, ông giữ đúng lời hứa: ông lãnh toàn bộ
những việc trung gian khiến tôi không phải trải qua một cuộc đối thoại xấu
hổ nào với Helen, chưa nói đến Prendergast. Đôi lúc Bradley còn tạo ra
được ảo tưởng rằng ông đang thương thảo một mối hời cho tôi, rằng tôi mới
là kẻ có gì để bán. Ngay cả thế, tôi cũng rơi vào nghi hoặc mất vài lần mỗi
ngày. Khi chuyện đến, nó đến rất đột ngột. Bradley gọi điện nói bác sĩ Boris
vừa hủy một lịch hẹn sát giờ và tôi phải trình diện tạo một địa chỉ XYZ
đúng ba giờ ba mươi chiều hôm ấy với toàn bộ hành lý. Hình như tôi đã lên
một cơn chấn động cuối giờ khi đến câu này, bởi tôi còn nhớ Bradley quát
tướng lên trong điện thoại bảo tôi trấn tĩnh, và bảo ông đang tự thân đến
đón tôi, và rồi tôi đã được chở đi trên những con đường ngoằn ngoèo đến
một tòa nhà lớn trong khu đồi Hollywood và lên bàn gây mê, cứ như một
nhân vật của Raymond Chandler.

Vài ngày sau tôi được đưa xuống đây, trong khách sạn Beverly Hills,

vào cửa sau dưới bóng đêm che giấu, và đặt trên xe đẩy dọc hành lang,
trong khu độc quyền đến nỗi chúng tôi bị cắt rời khỏi toàn bộ sinh hoạt
thông thường trong khách sạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.