DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 129

Tuy thế sau một lúc, tôi không để ý nhiều đến bài hát nữa vì Lindy,

trước mặt tôi, rơi vào trạng thái mơ màng, đã chầm chậm nhảy theo tiếng
nhạc. Những động tác của bà uyển chuyển và duyên dáng – rõ ràng ca mổ
đã không ảnh hưởng đến cơ thể bà – và bà có một thân hình mảnh dẻ, cân
đối. Bà đang mặc thứ gì đó nửa như áo khoác mặc nhà, nửa như váy tiệc
chiều; nghĩa là nó cùng lúc hơi có vẻ bệnh viện mà vẫn xa hoa. Thêm nữa,
tôi đang cố nghĩ cho ra một điều. Tôi có ấn tượng rõ ràng rằng Lindy mới
đây đã ly dị Tony Gardner, nhưng với tư cách kẻ mù mờ nhất cả nước về
hậu trường showbiz, tôi bắt đầu nghĩ có lẽ mình nhầm. Nếu không thì làm
sao bà lại nhảy thế này, chìm đắm trong tiếng nhạc, và rõ ràng là đang thích
thú?

Tony Gardner ngưng hát một lúc, đàn dây trội lên khi vào phần nối, và

piano bắt đầu một đoạn solo. Đến lúc này, Lindy có vẻ đã trở lại mặt đất. Bà
không đu đưa nữa, nhặt điều khiển tắt nhạc đi rồi quay lại ngồi xuống trước
mặt tôi.

“Có tuyệt diệu không? Anh hiểu tôi nói gì chứ?”

“Phải, rất là tuyệt,” tôi đáp, không hiểu có phải câu hỏi vẫn chỉ là về

saxophone hay không.

“Tiện thể nói thêm, anh không nghe nhầm đâu.”

“Nghĩa là sao?”

“Người hát ấy. Đúng là người anh nghĩ đấy. Không phải vì ông ấy không

còn là chồng tôi nữa mà tôi không được nghe đĩa của ông ấy, phải không?”

“Không, tất nhiên là không.”

“Và tiếng kèn mới đẹp làm sao. Giờ chắc anh hiểu tại sao tôi muốn anh

nghe chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.