DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 135

dành cả hai tuần tiếp theo đây cho Lindy Gardner. Tôi yêu cầu ông mang tôi
đi lập tức!”

“Tôi không mang cậu đi đâu cả. Cậu có hiểu Lindy Gardner là nhân vật

to lớn cỡ nào không? Cậu có biết bà ấy giao du với những ai không? Biết bà
ấy có thể làm gì cho cậu chỉ cần một cú điện thoại? Tất nhiên, bà ấy đã ly dị
Tony Gardner. Chẳng có gì vì thế mà thay đổi. Có bà ấy trong đội, có gương
mặt mới, cửa nào cũng mở cho cậu. Tiến thẳng lên đẳng cao, sau khi đếm
đến năm.”

“Sẽ không có đẳng cao gì cả, Bradley, bởi vì tôi sẽ không qua đó lần

nữa, và tôi không muốn cửa nào mở cho tôi ngoài những cửa sẽ mở cho
tiếng kèn của tôi. Và tôi không tin những gì ông nói lúc trước nữa, tôi
không tin cái ý đồ bố khỉ này…”

“Tôi không nghĩ cậu cần diễn đạt mạnh mẽ như thế. Tôi thực sự lo lắng

về những vết khâu…”

“Bradley, chỉ chốc nữa ông sẽ không phải lo lắng về vết khâu nữa đâu,

vì ông biết tôi định làm gì không? Tôi sẽ lột cái mặt nạ xác ướp này ra và
tôi sẽ chọc ngón tay vào miệng và kéo giãn mặt mình thành mọi hình thù có
thế! Ông nghe rõ không, Bradley?”

Tôi nghe thấy ông thở dài. Rồi ông nói: “Được rồi, bình tĩnh. Cứ bình

tĩnh. Cậu đang trải qua rất nhiều áp lực trong khoảng thời gian này. Cũng dễ
hiểu. Nếu cậu không muốn gặp Lindy lúc này, nếu cậu muốn quẳng cơ hội
qua cửa sổ, không sao, tôi hiểu tình thế của cậu. Nhưng hãy lịch sự, được
chưa? Hãy đưa ra lý do dễ nghe. Đừng chặt bỏ cái cầu nào.”

Tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi nói chuyện với Bradley, và trải

qua một buổi chiều tương đối hài lòng, xem nửa cuốn phim, rôi nghe Bill
Evans. Sáng hôm sau, sau bữa sáng, bác sĩ Boris cùng hai hộ lý vào khám,
tỏ vẻ vừa ý, rồi đi ra. Một lúc sau đó, độ mười một giờ, tôi có khách đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.