DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 161

“Đây sẽ là một phòng tổng thống mới,” Lindy nói. “Tôi rất thích đến

đây. Vẫn chưa có đèn, chưa có thảm. Nhưng nó đang dần dần thành hình.
Lần đầu tôi thấy, nó còn sơ sài hơn nhiều.Bây giờ anh đã thấy dáng vẻ
chung của nó. Còn có cả cái đi văng này nữa.”

Ở giữa phòng có một vật lù lù trùm vải lên trên. Lindy đi tới như một

người quen cũ và thả mình xuống mệt mỏi.

“Tôi có một giấc mơ,” bà nói, “nhưng tôi gần như tin vào nó. Người ta

xây phòng này chỉ để cho tôi. Vì thế tôi mới vào được đây. Toàn bộ việc
này. Đấy là vì họ muốn giúp tôi. Giúp tôi xây dựng tương lai. Chỗ này lúc
trước cực kỳ hỗn độn. Nhưng giờ nhìn xem. Nó đang định hình. Rồi ra nó
sẽ tuyệt lắm.” Bà vỗ lên mặt ghế cạnh mình. “Lại đây, cưng, ngồi nghỉ chút
đi. Tôi thấy rã rời cả người. Chắc anh cũng vậy.”

Cái đi văng – hoặc bất kỳ cái gì nằm dưới tấm vải – êm ái đến ngạc

nhiên, và ngay khi ngồi xuống, tôi đã thấy cơn mệt mỏi đổ ập lên mình.

“Ôi trời. Tôi buồn ngủ quá đi mất,” bà nói, và tôi thấy sức nặng của bà tì

lên vai. “Chỗ này có tuyệt không? Tôi thấy cái thẻ trong ổ khóa, khi lên đây
lần đầu tiên.”

Chúng tôi im lặng một lúc, và tôi thấy mình đang lơ mơ ngủ. Nhưng rồi

tôi nhớ ra một điều.

“Này, Lindy.”

“Ưm?”

“Lindy. Cái giải thưởng thế nào rồi?”

“Cái giải thưởng? À ờ. Cái giải thưởng. Tôi giấu nó rồi. Tôi còn làm gì

được? Anh biết không, cưng ạ, anh thật sự xứng đáng nhận cái giải đó. Tôi
hy vọng anh cũng thấy có ý nghĩa gì, việc tôi trao giải cho anh tối nay ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.