DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 166

“Được rồi, thế là họ đã mang hết đồ ăn đi,” tôi nói. “Câu hỏi là: đi đâu?”

Lindy đi sâu thêm vào trong, rồi quay lại nhìn tôi. “Anh nhớ không,

Steve, đêm qua lúc chúng ta ở đây, trước khi mấy ông đó vào ấy? Chúng ta
đang có một cuộc tranh luận sôi nổi.”

“Có, tôi có nhớ. Nhưng nói lại chuyện đó làm gì? Tôi biết mình đã đi

quá đà.”

“Phải rồi, quên chuyện đó đi. Thế thì con gà tây đi đâu rồi nhỉ?” Bà lại

nhìn quanh. “Anh biết không, Steve? Hồi tôi còn nhỏ, tôi muốn trở thành vũ
công và ca sĩ biết mấy. Và tôi cố mãi cố mãi, có Chúa làm chứng, nhưng
người ta chỉ cười, và tôi nghĩ, thế giới này thật bất công. Nhưng rồi tôi lớn
lên một chút và nhận ra rằng thế giới không bất công, dù sao đi nữa. Rằng
kể cả nếu anh là một đứa như tôi, một kẻ bất hạnh vô tài, thì vẫn còn cơ hội
cho anh, anh vẫn có thể tìm được một chỗ đứng, anh không phải chấp nhận
làm một kẻ trong công chúng. Sẽ không dễ dàng gì. Anh sẽ phải nhọc công
vì nó, chưa kể những gì người ta nói. Nhưng chắc chắn là vẫn còn cơ hội.”

“Chà, có vẻ như bà đã làm tốt.”

“Thế giới này vận hành thật buồn cười. Anh biết không, tôi nghĩ làm thế

là rất khôn ngoan. Vợ anh ấy, ý tôi là thế. Khi khuyên anh làm ca mổ này.”

“Chúng ta đừng nói về cô ấy. Này, Lindy, bà có biết nó dẫn đi đâu

không? Đằng kia kìa?”

Đầu bên kia phòng, nơi hai dãy quầy chấm dứt, có ba bậc cấp dẫn lên

một cánh cửa xanh.

“Sao chúng ta không thử xem?” Lindy nói.

Chúng tôi mở cửa cũng thận trọng như lúc trước, rồi trong một lúc tôi

hoàn toàn mất phương hướng. Ở đây tối mịt và mỗi lần tôi cố quay đầu là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.