DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 40

“Không, không, cậu nói cái gì cũng rất có lý.”

“Cậu sẽ về đó và sống tiếp như cũ thôi. Rồi chúng ta sẽ lại ở đây giờ này

năm sau và cậu sẽ lại rên rỉ về chính những chuyện đó.”

“Tôi đâu có rên rỉ…”

“Cậu biết đấy, Ray, người khác chỉ có thể khuyên cậu đến mức ấy thôi.

Tới một lúc nào đó, cậu cần phải tự quản lấy đời mình.”

“Được rồi, tôi sẽ làm, tôi hứa. Nhưng lúc nãy cậu đang nói dở gì ấy nhỉ,

một cái ơn…”

“À, phải.” Cậu ta nhai một cách tư lự. “Thành thật mà nói, đây mới là

động cơ chính tôi mời cậu sang. Tất nhiên, gặp cậu thì rất mừng và vân vân.
Nhưng với tôi, việc chính là, tôi muốn cậu giúp tôi việc này. Dù sao thì cậu
cũng là bạn lâu năm nhất của tôi, bạn cả đời…”

Đột nhiên cậu ta lại cúi xuống ăn, và tôi sửng sốt nhận ra cậu ta đang

khe khẽ khóc. Tôi đưa tay qua bàn chạm nhẹ vào vai cậu, nhưng cậu ta
không ngừng lùa pasta vào miệng và không ngẩng đầu lên. Cứ như thế
chừng một phút hay hơn, tôi lại đưa tay ra chạm khẽ thêm cái nữa, nhưng
lần này cũng không hơn gì lần đầu. Rồi cô phục vụ xuất hiện với nụ cười
tươi rói hỏi về thức ăn. Cả hai chúng tôi đều nói thức ăn tuyệt hảo và khi cô
ta rời đi, Charlie có vẻ tương đối ổn.

“Được rồi, Ray, thế này. Việc tôi muốn nhờ cậu cực kỳ đơn giản. Tôi chỉ

cần cậu ở bên Emily mấy ngày tới, làm một vị khách dễ mến. Thế thôi. Chỉ
cần đến khi tôi quay lại.”

“Thế thôi à? Cậu chỉ nhờ tôi trông chừng cô ấy trong lúc cậu đi?”

“Thế đấy. Hoặc đúng hơn là, để cho cô ấy trông chừng cậu. Cậu là

khách trong nhà. Tôi đã vạch ra mấy việc cho cậu làm. Vé xem hát và các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.