DẠ KHÚC- NĂM CÂU CHUYỆN VỀ ÂM NHẠC VÀ ĐÊM BUÔNG - Trang 39

“Rõ ràng tôi đến lúc này là không hợp. Tôi sẽ đi ngay, ăn trưa xong là

đi. Tôi sẽ ở với dì Katie ở Finchley.”

“Cậu nói chuyện gì vậy? Cậu không nghe à? Tôi vừa nói xong. Tôi xin

cậu một cái ơn.”

“Tôi nghĩ đấy chỉ là cách nói…”

“Không, đồ ngốc, tôi mới là đứa cần biến đi.Tôi phải dự một cái họp ở

Frankfurt, tôi sẽ bay chiều nay. Hai hôm nữa về, muộn nhất là thứ Năm.
Trong lúc đó thì cậu ở đây. Cậu dàn xếp mọi thứ, khiến cho mọi việc ổn
thỏa. Rồi tôi quay lại, cười chào hớn hở, hôn cô vợ thân yêu, và chúng tôi
nối lại từ quãng đứt.”

Đến câu này thì cô phục vụ đến nghe chúng tôi gọi món, và khi cô ta đi

Charlie có vẻ ngần ngại không muốn quay lại đề tài này. Thay vào đó, cậu
ta dội xuống tôi câu hỏi về cuộc sống ở Tây Ban Nha, và mỗi lần tôi kể lại
điều gì, dù tốt hay tồi, cậu ta lại nhếch cái nụ cười chua chát và lắc đầu, như
thể tôi vừa khẳng định những gì cậu ta vẫn sợ. Có một lúc tôi định kể mình
đã tiến bộ trong vai trò đầu bếp ra sao – tôi đã gần như đơn thương độc mã
nấu nữa buýp phê Giáng sinh cho hơn bốn chục học sinh và giáo viên –
nhưng cậu ta ngắt lời tôi.

“Nghe tôi nói này,” cậu ta bảo. “Tình trạng của cậu là tuyệt vọng rồi.

Cậu cần nộp giấy thôi việc đi thôi. Nhưng trước hết cậu cần tìm được một
việc mới đã. Cái gã trầm cảm Bồ Đào Nha này, coi hắn như kẻ môi giới.
Chắc chân ở chỗ làm Madrid, rồi vứt bỏ căn hộ đi. Được rồi, cậu làm những
việc này. Một là…”

Cậu ta giơ bàn tay và bắt đầu gập từng ngón trong lúc xướng những

bước tôi cần làm. Đồ ăn đến trong lúc vẫn còn vài ngón tay nữa, nhưng cậu
ta phớt lờ và tiếp tục cho đến hết. Rồi đến lúc bắt đầu ăn cậu ta bảo:

“Tôi biết là cậu sẽ chẳng làm một việc nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.