ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 233

Mục Hi đang đứng diễn cạnh cô, nhìn thấy vậy đưa tay giữ lấy một bên

hông cô, giúp cô đứng vững.

“Cám ơn,” Cô đưa tay xoa xoa trán đã lấm tấm mồ hôi.

Mục Hi xưa nay luôn làm theo ý mình, lúc này trực tiếp buông lỏng cổ

áo, đem trang phục diễn cởi ra ném sang một bên, lạnh nhạt nói “Gần đây
cô diễn so với trước đây có khá hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.”

Bởi vì anh ta khi nói chuyện luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị,

nên cho dù trong lời nói có một chút tán thưởng nhưng nghe vào vẫn cứ
giống như là phê bình khắc nghiệt.

“Cảnh quay vừa rồi…”

Một bên tổ nhân viên đã kết thúc công việc, cũng lục đục rời khỏi

trường quay, chỉ còn vầng sáng rực rỡ tràn lan khắp nơi, Mục hi giơ tay ý
bảo nhân viên làm việc không cần tắt đèn, lại quay đầu nói với cô “Vừa rồi
sức biểu đạt của cô còn chưa đủ.”

“Nếu so với lời thoại kia,” Anh ta nói từng câu từng chữ, đồng thời nói

cho cô biết dùng vẻ mặt gì để biểu đạt “Thời điểm cô đọc lời thoại, nhìn
không giống như đang vui sướng mà giống như đang làm tang sự.”

“Còn có, cô cần phải cho người xem thấy phản ứng của mình, không

phải chỉ là vui mừng đơn thuần mà là một sự vui sướng không hề biết trước,
nó làm ùa về những xúc cảm mênh mông trong lòng, cô phải biết cô là con
người chứ không phải là người máy, phản ứng theo lập trình có sẵn, là một
diễn viên giỏi, cô có thể đào sâu hơn trong kịch bản, biểu đạt một cách sâu
sắc nhân vật của mình.”

Đêm khuya vắng người, chỉ vang lên giọng nói trầm thấp nguội lạnh của

anh ta, mặc dù lời nói của anh ta không hề dễ nghe nhưng cô biết anh ta
đang giúp đỡ mình. Vì vậy, cô nghe vô cùng nghiêm túc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.