"Hả?" Phong Hạ quay đầu lại nhìn anh, vội vàng từ trên ghế sofa đi tới
anh, "Làm xong rồi?"
"Không phải." Tư Không Cảnh cởi tạp dề xuống, nhét trong tay cô,
"Mới vừa làm xong một món ăn, Sharon liền gọi điện thoại tới."
Cô nhất thời lộ ra vẻ mặt thất vọng, “Không phải là cô ấy nói nếu trước
buổi tối anh không trở lại studio, liền đem anh treo ngược lên đánh một trận
đi?”
Anh lắc đầu một cái, trầm ngâm chốc lát, nhỏ giọng, "Trong vòng ba
tháng không cho phép anh trở về thành phố S."
Phong Hạ ngẩn ra, thở dài một cái, lập tức cầm điện thoại giúp anh kêu
taxi.
Xe đến cửa sau, cô đứng ở bên trong cửa cẩn thận từng li từng tí giúp
anh sửa sang xong cổ áo, vẻ mặt có hơi không muốn.
Anh nhìn cô, đưa tay vuốt tóc cô, “Mỗi tối sẽ gọi điện thoại cho em.”
"Ừm." Thật ra từ lâu cô đã quen, thật biết điều gật đầu, cuối cùng nhẹ
nhàng ngoắc ngoắc ngón tay của anh, “Trở về sớm chút.”
"Được." Anh nhìn cô lần cuối, mở cửa đi ra ngoài.
Người vừa đi, cả người cô tự nhiên cảm thấy trống trải, đi đến phòng
bếp bưng món ăn anh vừa làm lên, trên mặt cũng không thấy nụ cười.
"Ai." Trên bàn ăn, Lâu Dịch nhai cơm, nâng má cầm đũa nhẹ nhàng gõ
đầu của cô, "Hồn đều đi theo anh ta đi nha."
Phong Hạ vuốt vuốt cái trán, bới hai chén cơm, cũng không lên tiếng.