"Cảm thấy mất mát khi xong việc? Tớ hiểu ." Lâu Dịch vung tay áo,
"Chờ thiếu gia giao cho cậu công việc mới, bận rộn là tốt. . . . . . Hay là, cậu
và Tư Không Cảnh?"
Cô vẫn lắc đầu một cái như trước.
"Cô gái này thật là ngớ ngẩn." Lâu Dịch ghét bỏ, đưa tay ra đẩy trán cô
một cái.
"Lâu Dịch " Cô thoáng hồi hồn một chút, "Cậu nói thật cho tớ biết, tại
sao cậu muốn chia tay với Vi Vi? Tớ không tin là các cậu bởi vì chán nản và
một thời gian dài không gặp nhau."
Lâu Dịch vừa nghe cô nói như vậy, lập tức im lặng, sau một lúc lâu mới
nói, "Cậu thật sự muốn nghe? Lời nói thật?"
Cô "Ừ" một tiếng.
"Tớ nói. . . . . . Là bởi vì cậu, cậu có tin không?" Đột nhiên khuôn mặt
đẹp trai của cậu ta lộ ra ý đùa giỡn.
Trong lòng cô "Bùm" một tiếng, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn cậu
ta.
"Lần trước tớ gọi điện thoại cho cô ấy, bọn tớ lại cãi nhau, tớ liền thuận
miệng nói một câu, ‘ Hạ Hạ hiểu chuyện hơn, đáng giá để thích hơn em
nhiều.’" tay của cậu ta nhẹ nhàng bóp lon bia, "Rồi cô ấy khóc, tớ chưa bao
giờ nghe thấy cô ấy khóc như vậy, sau đó cô ấy liền nói chia tay."
Cô cứng họng một lúc, sau một lúc lâu mới cau mày nói, "Lâu Dịch, đây
là cậu đang kéo tớ xuống nước sao?"
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giữa hai lông mày lại có chút phức tạp, Lâu
Dịch nhìn cô, một lát sau đột nhiên phì cười, "Ha ha ha nhìn cậu lo lắng kìa.