ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 469

Sân thượng trống trải, anh dùng tay vuốt mặt, chôn đầu vào giữa hai đầu

gối.

Không biết qua bao lâu, lúc này, cửa sân thượng lại nhẹ nhàng mở ra.

Trần Vi Vi đứng ở sau cửa, ánh mắt không có ánh sáng, dùng khoảng

cách này… lẳng lạng nhìn anh.

Phong Hạ lái xe một đường về khách sạn, đi thang máy thằng lên tầng.

Lúc đến trước cửa phòng, ánh mắt cô vừa hạ xuống, chợt thấy trên sàn

để một cái hộp nho nhỏ.

Cầm chiếc hộp vào phòng, cô đưa tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng mở hộp

ra.

Trong hộp là một chiếc dây chuyện, sợi dây được làm đơn giản bằng

bạc, trên đó cũng không treo bất kỳ vật gì.

Sợi dây chuyền này… chất liệu hình như giống với sợi dây mà Tư

Không Cảnh luôn đeo bên người.

Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên, cô nhìn thấy số điện

thoại hiện lên màn ảnh, do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.

“Sinh nhật vui vẻ.” Đầu khác điện thoại, Tư Không Cảnh nhẹ nhàng nói.

Thời gian vừa đúng, anh chúc mừng cô trước vào một phút cuối cùng

của ngày hôm nay.

Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng nói với cô câu chúc mừng

sinh nhật, đều là anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.