“Không đâu ạ.” Cô nói mỗi một câu, đều liếc anh một cái. “Hôm qua Tư
Không ăn cơm với nhà cháu, bởi vì quá muốn nên có ngủ lại.”
“Ừ.” Trong giọng nói của mẹ tư Không có một tia trách cứ. “Hôm qua là
giao thừa, thành viên trong gia đinh gặp mặt, nhưng nó lại không về nhà.”
Cô suy nghĩ một chút. “Bác gái, đây thật sự là cháu không đúng, Tư
Không nên về nhà ăn tết cùng mọi người, là cháu để anh ấy ở lại ăn tết cùng
gia đình, là cháu không suy nghĩ chu đáo.”
Hình như mẹ Tư Không không ngờ cô lại đổ hết trách nhiệm lên đầu
mình, dừng một chút, mới nói. “Không sao.”
“Chờ tới lúc bác trai và bác gái đến thành phố S, cháu nhất định sẽ mới
hai người đi ăn cơm.” Cô hăng hái. “Lần trước hai người tới đây, lúc đó lại
đang trong giai đoạn cháu đóng phim, nếu như mọi người có thời gian trở
lại, cháu sẽ đưa mọi người đi tham quan thành phố S.”
Nói xong, cô lập tức lo lắng nhìn vẻ mặt tư Không Cảnh.
Chỉ thấy anh cũng nhìn cô, trên mặt là một nụ cười muốn ngừng mà
không được.
Mẹ Tư Không ở bên kia càng thêm sửng sốt, hồi lâu mới trả lời. “À,
được, có thể.”
Đã nói đến nước này, hình như không biết tiếp tục thế nào, Tư Không
Cảnh nhận lấy điện thoại trong tay cô, nói vào trong điện thoại. “Con và Hạ
Hạ muốn đi Flerence, đợi tới lúc trở lại, hai người đến thành phố S một
chuyến, ăn một vữa cơm với ba mẹ cô ấy.”
“Được, cứ như vậy đi.” Anh nhanh chóng cúp điện thoại.