ĐÃ LÂU KHÔNG GẶP - Trang 633

thiết, kéo hành lý ra ngoài, tạm biệt Phong Trác Luân.

“Mẹ còn chưa dậy sao?” Cô đứng trước cửa, nhìn phòng ngủ chính và

xung quanh một chút.

“Để mẹ con ngủ thêm một lát.” Hai chân Phong Trác Luân gác lên cao,

tựa vào cạnh tường. “Ba sẽ nói với bà ấy.”

Cô gật đầu. “Ba, vậy con đi trước, ba và mẹ chơi vui vẻ.”

Phong Trác Luân ‘ừ’ một tiếng, tùy ý khoát tay.

Cô mang theo hành lí đi đến cửa chính, vừa định xoay người khép cửa

lại, đột nhiên nghe tiếng ba gọi.

“Hạ Hạ.”

Phong Trác Luân nhìn con gái của mình, trên mặt nổi lên một tia rất

nhạt, nhưng cũng rõ ràng là nụ cười. “Sau khi rời đi ba mẹ, con cũng có thể
cực kỳ hạnh phúc.”

Giọng nói nghiêm chỉnh, dịu dàng.

Cô đứng tại chỗ, nhìn nụ cười trên mặt ba mình, hốc mắt hơi ửng đỏ.

Đây là sự đồng ý của ba với hai người.

Cô nhớ trong năm năm Tư Không Cảnh rời đi, có một lần tâm sự, ba

từng nói qua với cô, lúc con ở bên cạnh ba mẹ, con vẫn luôn là người hạnh
phúc nhất, cho nên có cái gì đáng giá để cô phải khổ sở tuyệt vọng?

Cậu ta rời khỏi con… con còn có nhà, nếu như muốn chờ, vậy trong thời

gian chờ đợi, hãy khiến mình trở nên tốt hơn.

Mà bây giờ, con đáng giá với cuộc sống tương lai này, tất cả đều tốt đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.