ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 122

ngắt trong cổ họng.

Gió thổi mạnh hơn, tấm rèm ngoài cửa sổ bay phành phạch, mùi hoa cà
dược bay đến càng thơm hơn, trên vai cô lộ rõ nốt đỏ bị hôn hôm trước, trên
đôi vai trắng ngần lại có một dấu vết của tình yêu rõ ràng như thế.

Khưu Lạc nắm chặt chiếc quạt hơn rồi nhìn chằm chằm vào vết xước trên
vai cô, sau đó lại cười: “Ngôn Thiên Hạ, em đang lừa anh à, em có ngu đến
mấy cũng không bao giờ dùng biện pháp đó đâu….”.

“Biện pháp này thì sao?” Giọng lạnh lùng của cô cắt ngang lời anh, cô bước
lại trước mặt anh, mùi nước hoa đã bắt đầu lan tỏa: “Lẽ nào anh vẫn nghĩ
em là thiếu nữ thuần khiết sao? Là ai ba năm trước đã lấy đi sự trong trắng
của em, anh quên rồi sao? Nếu đã… không còn trong trắng nữa thì vấy bẩn
thêm một lần nữa thì có sao chứ?”

“Thiên Hạ, không nên nói về mình như thế chứ”. Khưu Lạc ném cái quạt
sang một bên rồi cười nhạt.

Cô cười: “Em đã ngủ với anh, đã ngủ với Châu Cẩn Du, cũng đã ngủ với
Triệu Hằng Chi. Có thể sau này sẽ ngủ với người khác nữa. Thế nào, lẽ nào
anh trêu hoa ghẹo gái bên ngoài mà còn yêu cầu em giữ gìn vì anh sao?”

Đó là cái gì? Là thấy có lỗi sao? Sao cô lại nhìn thấy điều này lóe lên trong
mắt Khưu Lạc. Đôi mắt màu xanh lục ấy lại có màu đau thương vì cô sao,
quả là một sự phát hiện ngoài ý muốn. Cô cúi người rồi ngẩng đầu nhìn vào
đôi mắt anh.

“Khưu Lạc, chẳng phải anh nên vui mừng hay sao? Là anh ép em thành như
thế này. Anh khiến em trở nên như thế này, hơn nữa, anh còn ép em đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.