ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 14

“Cô Ngôn à, tôi gọi trộm cho cô đấy. Tình hình sức khỏe của bà chủ có vẻ
không ổn rồi…”

Những gì chú Tần nói làm cô thất thần một hồi. Bà Châu, người mà cô đã
từng gọi là “mẹ”, người đã từng chải đầu cho cô, tự tay đan áo len cho cô,
khi cô ốm còn đút cháo cho cô, người coi cô như con gái ruột của mình, làm
sao có thể không ổn chứ?

Bà Châu thường nghỉ ngơi ở một thị trấn nhỏ ở miền Nam nước Pháp, nơi
sơn thủy hữu tình, nửa năm trước đây bà bị liệt thân dưới, hầu như tháng
nào Thiên Hạ cũng đi thăm bà.

“Tháng trước, cậu Du một mình đi thăm bà, không thấy cô đến bà tỏ ra rất
đau buồn. Tuần này ngày nào bà cũng dặn cô nhất định phải đi thăm bà.
Sức khỏe của bà gần đây không tốt, cứ mơ mơ hồ hồ, tình cảm luôn bị kích
động. E rằng bà ấy… không còn chống cự được bao lâu nữa…”.

Thiên Hạ cảm thấy vô cùng đau xót. Tuy cô không yêu Châu Cẩn Du, thế
nhưng cô luôn kính trọng bà, người vô cùng yêu quý cô, là bà đã làm ấp lại
cảm giác yêu mẹ trong cô.

“Được rồi, cháu biết rồi”. Thiên Hạ chào chú Tần và gác máy.

Cho dù cô đã hủy hôn ước với Châu Cẩn Du rồi, thế nhưng nếu như tách
riêng đi thăm bà Châu khác gì nói cho bà biết “vợ chồng bất hòa”. Cô cười
chua chát rồi bấm số điện thoại của Châu Cẩn Du. Mỗi buổi tối cách đây
không lâu, cô gọi điện thoại vào số của anh và hỏi: “Tối nay anh có về nhà
ăn cơm không?” Cảm giác ấy bây giờ sao vẫn còn thân thuộc thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.