ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 24

Không khí trong xe có phần ngột ngạt. Thiên Hạ hướng ánh mắt ra ngoài
cửa sổ, ánh nắng chói chang càng khiến cô có cảm giác ngây ngất.

Một tiếng sau xe dừng lại, cô về đến nhà rồi.

“Cảm ơn”. Cô xuống xe và bước thẳng về phía cổng, không quay đầu lại,
từng bước, từng bước rất chậm.

Đột nhiên, có tiếng mở cửa xe. Cẩn Du xuống xe và tiến về phía cô. Sau đó
dừng lại. Cô quay đầu, nhìn ánh nắng lướt qua bờ vai, chiếu trên mái tóc
anh. Giống như lần đầu hai người gặp nhau ánh nắng tràn đầy trong đáy
mắt anh, trong vắt.

Hôm đó, Ngôn Khởi Thước nói với cô: “Thiên Hạ, đó là con trai nhà họ
Châu, con phải lấy anh ấy”.

Ánh nắng trốn chạy, vô tình lướt qua.

Thiên Hạ cười rồi hỏi Cẩn Du: “Có chuyện gì không?”

“Nhẫn cho em, anh không bao giờ tặng ai đồ gì đã dùng, vì thế giữ lại cũng
chẳng có ích gì”. Tay phải của anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn kim cương đang
phát sáng, còn ngón trỏ trên tay trái của cô, sớm đã chẳng có gì ràng buộc,
mười ngón tay dài trắng chẳng có vật gì vướng bận.

Thiên Hạ nhìn ánh nắng chói mắt chiếu thẳng vào cô và đưa tay nhận lấy
chiếc nhẫn đính hôn của hai người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.