ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 248

“Cút đi”. Thật không hổ là bạn của Lục Khai Nguyên, đúng là cầm thú.
Thiên Hạ giơ chân đạp mạnh vào bụng ông ta. Ông ta đau quá ôm bụng lật
người lại, lăn sang bên cạnh. Niềm phẫn nộ của cô đạt đến đỉnh điểm, ban
đầu cô đấm đá người đàn ông lăn trên đất, tức giận hét lên: “Các người đã
đủ chưa. Đồ ******** các người sao không bị nhốt xuống địa ngục”. Dĩ
nhiên, “các người” mà cô nói ở đây bao gồm cả Lục Khai Nguyên.

Người đàn ông kia chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào ghê gớm như thế.
Ông ta co người lại như con rùa rụt cổ, đến tận khi bỗng nhiên có người hét
lên: “Thiên Hạ, cô đang làm gì vậy?”

Ngôn Thiên Hạ thở hổn hển, nhìn người đàn ông nằm lăn dưới đất bằng ánh
mắt khinh bỉ, quay đầu lại, nhìn thấy Lục Ký Hy, cũng không biết có nên
giải thích với anh ta về tình hình lúc này không.

“Cô ta điên rồi, điên rồi”. Ông ta hét lên bằng giọng tiếng Anh khó nghe,
nói một loạt những câu lặp lại. Thiên Hạ phảng phất nghe thấy những tự
như “dụ dỗ”, “thô bạo”. Cô thấy nực cười, hết sức nực cười.

Lục Ký Hy biết một người chủ nhà nên làm thế nào, anh ta đỡ người đàn
ông kia dậy, quay sang nói với Ngôn Thiên Hạ: “Xin lỗi đi”.

Cô hếch cằm cao ngạo, không nói gì.

“Tôi bảo cô xin lỗi”. Lục Ký Hy nhắc lại, ánh mắt toát lên vẻ chính nghĩa,
“Xin lỗi ông ấy đi”.

“Được”. Cô nhếch mép cười lạnh lùng, ai bảo cô là người hầu của người ta,
không thể làm chủ nhân mất mặt được: “Hoàn toàn giống như ông ta nói lúc
nãy, tôi dụ dỗ ông ta, tôi lại thô bạo với ông ta”. Ánh mắt của cô từ khuôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.