ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 267

Ánh mắt Khưu Lạc khẽ chuyển, anh mỉm cười: “Anh chẳng qua là muốn
em biết được, em không có khả năng như thế nào”.

Ánh mắt Ngôn Thiên Hạ hơi sầm xuống, sau đó lại cười: “Trình độ nói dối
của anh kém đi rồi”. Cô kéo va ly hành lý du lịch đi trước tới cửa kiểm tra,

Lâm Hề Nhị đến bên Khưu Lạc, hạ giọng nhắc nhở: “Con chơi hơi quá
đáng rồi đó”.

Khưu Lạc vẫn cười, làm ra vẻ đầu hàng với Lâm Hề Nhị, “Thứ con chơi là
chính bản thân con…” nói xong liền giúp Lâm Hề Nhị kéo túi hành lý, cùng
bà bước vào trong cửa.

Ba người trở về Trung Quốc trong tiết trời xuân ấm áp trăm hoa đua nở.

Những ngọn gió mát hiền hòa của ngày xuân dịu dàng ve vuốt mặt đất, bồn
hoa trong bệnh viện khoe sắc thắm hồng, thu hút rất nhiều bệnh nhân nhờ
người nhà đưa tới đây. Nhưng vừa về tới tòa nhà lớn, quạt thông gió lạnh
buốt và mùi thuốc khử trùng khiến cho người ta cảm thấy ảm đạm như cách
xa thế giới. Trong tòa nhà lớn sừng sững tràn ngập một thứ không khí nặng
nề, đây chính là nơi luân hồi của sinh tử.

Lâm Hề Nhị và Ngôn Thiên Hạ tiến vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Trước đó hai người đều từng nghĩ qua, Ngôn Khởi Thước nhất định bệnh
càng trầm trọng hơn, nhưng mà đợi được tới lúc thực sự gặp ông, lại cùng
ngây người đứng ở chỗ cũ.

Ngôn Khởi Thước nằm trên giường bệnh ngủ yên, trên miệng còn chụp
chiếc ống thở oxy, thoi thóp thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.